Đệ Nhất Kiếm Thần

Kiếm bản mệnh?


trước sau

Diệp Huyên ngửa lòng bàn tay ra, một thanh kiếm lặng lẽ xuất hiện. Vào giây phút ấy, đám cao thủ Thánh Cảnh bao vây xung quanh đều đồng loạt nâng cao cảnh giác! Bọn họ biết rõ thực lực của Diệp Huyên thế nào mà!

Phải biết rằng, lúc Diệp Huyên ở Quỷ Môn, hắn đã giết cao thủ Thánh Cảnh vô cùng dễ dàng!

Bởi vậy, bọn họ tuyệt đối không dám coi thường cái người tên Diệp Huyên này!

Sau khi Diệp Huyên gọi kiếm ra nhưng cũng không hề ra tay luôn, bởi vì mười mấy kẻ trước mắt hắn đã tụ khí thế lại, chỉ cần hắn hơi động đậy một cái thì bọn họ sẽ đồng loạt ra tay.

Mười tên cao thủ Thánh Cảnh cũng không hề ra tay, mà đang chờ đợi Diệp Huyên xuất chiêu trước!

Người nào ra tay trước thì sẽ lộ sơ hở trước!

Ở phía bên kia, Đế Khuyển và mười cao thủ Thánh Cảnh khác đang giao chiến vô cùng kịch liệt. Từng hòn đảo bên dưới đều bị lực xung kích phát ra từ cuộc chiến giữa họ chấn vỡ. Vô số cột nước biển dấy lên cao, hóa thành từng luồng thủy triều bao phủ khắp bốn phía!

Tay phải của Diệp Huyên nắm chặt thanh kiếm, nếu lúc này trước mặt hắn chỉ có một kẻ, hắn có thể chắc chắn chém chết được một tên Thánh Cảnh!

Nhưng lại có đến mười kẻ liên thủ với nhau, nên hắn cũng không thể nắm chắc!

Tình trạng này cứ thế kéo dài chừng một khắc, Diệp Huyên đột nhiên ngẩng đầu, thanh kiếm trong tay hắn chẳng biết đã biến thành kiếm Trấn Hồn từ bao giờ.

Vào giây phút kiếm Trấn Hồn xuất hiện, cách phía bên phải mấy chục trượng, một tên cao thủ Thánh Cảnh đột nhiên ngã thẳng xuống. Cùng lúc đó, một tiếng kêu vô cùng thảm thiết vang lên từ chính giữa vòng vây.

Thu hồn!

Đương nhiên Diệp Huyên không quên những lời Tiểu Hồn đã từng nói, đó là trong một khoảng cách nhất định, nàng ấy có thể trực tiếp hấp thu hồn phách của một cao thủ, tất nhiên vẫn cần lấy Diệp Huyên hắn làm chất dẫn!

Sau khi kiếm Trấn Hồn giết chết một tên Thánh Cảnh chỉ trong chớp mắt, Diệp Huyên cũng không hề dừng tay. Giây tiếp theo, hắn cầm lấy thanh kiếm, chém mạnh về phía cao thủ Thánh Cảnh cách mình không xa. Sắc mặt tên cao thủ Thánh Cảnh kia đột ngột thay đổi, gã nhanh chóng lùi về phía sau, thế nhưng vẫn bị ngã thẳng xuống đất!

Cùng lúc đó, một luồng sáng màu đen chui thẳng vào trong kiếm Trấn Hồn.

Giết chết hai cao thủ Thánh Cảnh chỉ trong giây lát.

Song sắc mặt Diệp Huyên lại vô cùng tái nhợt.

Đến cực hạn mất rồi!

Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng kiếm Trấn Hồn tối đa hai lần, bây giờ hắn đã dùng hết lượt rồi, nếu còn cố sử dụng thêm nữa thì thứ mà kiếm Trấn Hồn hấp thu chính là thần hồn của hắn! Có thể nói rằng, hồn phách của hắn sẽ bị kiếm Trấn Hồn phản phệ.

Nếu không phải Tiểu Hồn chủ động phối hợp thì nhiều lắm hắn cũng chỉ có thể sử dụng một lần mà thôi! Lúc này đây, hắn cảm thấy toàn thân

vô cùng khó chịu, dường như có thứ gì đó đang mất dần đi vậy. Hắn biết, linh hồn của mình chắc chắn đã chịu ảnh hưởng rất lớn.

Không thể sử dụng thêm được nữa!

Đám cao thủ Thánh Cảnh xung quanh đã lùi về phía sau chừng một trăm trượng!

Lúc này, bọn họ thực sự e dè thanh kiếm trong tay Diệp Huyên!

Diệp Huyên cố đè nén cảm giác khó chịu trong người, hắn vẫn nhìn một vòng xung quanh, sau đó nhếch miệng cười: “Ai lên tiếp?”

Dứt lời, hắn cầm kiếm Trấn Hồn, gõ nhẹ vào lòng bàn tay mình.

Xung quanh Diệp Huyên lúc này cực kỳ tĩnh lặng.

Không một kẻ nào trong đám cao thủ Thánh Cảnh kia dám động đậy!

Chỉ vào ai là người đó chết, đệch, thế thì còn ai dám động nữa chứ?

Diệp Huyên cười lạnh: “Các ngươi có biết ta là ai không? Không biết sao? Nào, chúng ta ngồi xuống từ từ trò chuyện. Ta sẽ nói cho các ngươi biết rốt cuộc ta là ai, sau lưng ta có người nào…”

Vừa nói, hắn vừa âm thầm điên cuồng hấp thu Tử Nguyên Tinh trong ngực…

“Hắn ta đang kéo dài thời gian đấy!”

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Nghe thấy vậy, khóe miệng Diệp Huyên hơi giần giật, còn đám cao thủ Thánh Cảnh trước mặt hắn lại khẽ liếc nhau, muốn rủ ra tay một thể. Đúng lúc này, thanh kiếm Trấn Hồn trong thanh Diệp Huyên đột nhiên biến mất, giây tiếp theo, một thanh kiếm mới xuất hiện trước mặt hắn!

Chính là thanh kiếm ở trên đỉnh tháp kia!

Sau khi thanh kiếm đó xuất hiện, cả đất trời xung quanh đồng loạt biến sắc. Cùng lúc đó, một luồng kiếm thế ngập trời hiển hiện, tám cao thủ trước mặt Diệp Huyên đều hoảng hốt trong lòng, liên tục lùi nhanh hơn trăm trượng!

Bọn chúng gắt gao nhìn chằm chằm thanh kiếm trước mặt Diệp Huyên, trong mắt lộ rõ vẻ e dè!

Còn e dè hơn cả lúc nhìn thấy thanh kiếm Trấn Hồn lúc trước!

Diệp Huyên nhìn tám tên cao thủ Thánh Cảnh trước mặt, thản nhiên nói: “Có biết đây là kiếm gì không?”

Cả đám nhìn về phía Diệp Huyên. Diệp Huyên im lặng một thoáng rồi nói: “Đây chính là kiếm bản mệnh! Là kiếm bản mệnh được tạo ra vì Diệp Huyên ta đó!”

Thanh kiếm trước mặt hắn đột nhiên khẽ rung, từng âm thanh phát ra đinh tai không ngừng, hơn nữa, một luồng kiếm thế mạnh mẽ còn bao phủ xung quanh Diệp Huyên.

Diệp Huyên nheo mắt, vội nhủ thầm trong lòng: “Cho… cho chút mặt mũi cái nào!”

Lúc này, thanh kiếm đột nhiên nhắm thẳng vào giữa trán hắn!

Diệp Huyên: “…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện