Đệ Nhất Kiếm Thần

Ngươi đi trước đi


trước sau

Mọi người xung quanh đều ngơ ngác!

Đây là chơi trò gì vậy?

Diệp Huyên cũng đen mặt lại, kiếm này bị làm sao mà khó chịu thế!

Tám cao thủ Thánh Cảnh ở phía xa nhìn nhau, trong chốc lát không biết phải làm thế nào!

Đúng lúc này, tháp Giới Ngục đột nhiên rung lên, dường như tầng năm có động tĩnh gì đó!

Cảm nhận được điều này, sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, tên ở tầng năm muốn ra ngoài ư?

Lúc này, thanh kiếm chĩa vào giữa lông mày hắn đột nhiên biến thành một tia kiếm quang rồi biến mất, lúc xuất hiện một lần nữa thì nó đã trở lại đỉnh tháp.

Cùng lúc đó, tầng thứ năm hoàn toàn yên tĩnh lại!

Diệp Huyên: “…”

Tám Thánh Cảnh ở phía xa đưa mắt nhìn nhau, Diệp Huyên này đang giở trò gì vậy?

Diệp Huyên bình tĩnh trở lại, hắn nhìn về phía tám người: “Đến nào, tiếp tục!”

Tám người không hề ra tay!

Không dám ra tay!

Diệp Huyên thật sự có quá nhiều thủ đoạn!

Lúc này, Diệp Huyên nhìn sang bên trái, Đế Khuyển đã bắt đầu bị áp đảo!

Dù Đế Khuyển mạnh thật, nhưng một mình đấu với mười mấy cao thủ Thánh Cảnh vẫn vô cùng khó khăn, nhưng vẫn may thân thể của nó rất mạnh, dù những cao thủ Thánh Cảnh kia áp đảo được nó cũng không có cách nào lập tức giết chết nó!

Không thể tiếp tục như thế nữa, như thế sẽ rất bất lợi với Đế Khuyển!

Diệp Huyên sa sầm mặt, hắn biết mình và Đế Khuyển đều không thể kéo dài được nữa!

Vì bọn họ không biết phía sau còn có bao nhiêu người!

Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn tám người trước mặt, một giây sau, một thanh kiếm khí đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, sau đó, thanh kiếm khí này lại lập tức biến mất.

Tám người ở phía xa đột nhiên cùng lúc ra tay.

Ầm!

Tia kiếm khí kia trực tiếp vỡ tan!

Diệp Huyên cũng đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, một tiếng kiếm reo xé rách chân trời!

Tám cao thủ Thánh Cảnh đột nhiên biến mất, ngay sau đó, kiếm quang mới xuất hiện lại vỡ tan, một bóng người liên tục lùi về sau!

Bóng người này chính là Diệp Huyên!

Sau khi lùi lại mấy trăm trượng, Diệp Huyên cầm kiếm khí bằng tay phải đâm về phía trước, chiêu kiếm này xuyên qua không gian di chuyển tới trước một cao thủ Thánh Cảnh, nhưng một giây sau, chuôi kiếm khí này lại lập tức vỡ tan!

Ầm!

Chân trời chấn động kịch liệt!

Một bóng người xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên giẫm nhẹ chân phải một cái, mười thanh kiếm khí đột nhiên xuất hiện xung quanh hắn, một giây sau, kiếm quang tung hoành ngang dọc, tiếng kiếm chém xuống không ngừng vang lên!

Xoẹt!

Cao thủ Thánh Cảnh xông đến trước mặt hắn bị những kiếm khí nãy chém nát, nhưng sau đó đã có mấy luồng sức mạnh to lớn đánh lên người hắn.

Oành!

Diệp Huyên lập tức lùi lại gần trăm trượng!

Vừa mới dừng lại, khóe miệng hắn đã có máu tươi chảy xuống!

Dù hắn đã mặc trang phục Chư Thần, nhưng trang phục Chư Thần cũng không thể hoàn toàn ngăn cản những sức mạnh này được! Lúc này, cơ thể hắn như dời sông lấp biển, cực kỳ khó chịu!

Mấy cao thủ Thánh Cảnh kia cũng không cho Diệp Huyên cơ hội thở dốc, vào khoảnh khắc Diệp Huyên bị đánh bay, bảy người đồng thời biến mất, không gian xung quanh lập tức rung động kịch liệt như sóng triều!

Một đòn bảy cao thủ liên thủ đáng sợ đến mức nào?

Sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, mở tay phải ra,

kiếm Tiên Linh xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, một giây sau, hắn cầm kiếm chém một nhát về phía trước.

Một chiêu kiếm chém ra, không gian lập tức bị chém đứt!

Nhưng một giây sau, Diệp Huyên lại bay ra xa một lần nữa!

Cách vị trí ban đầu mấy trăm trượng, Diệp Huyên vừa mới dừng lại, một thanh trường thương đột nhiên đâm vào trước ngực hắn, người hắn run lên một cái, liên tục lùi về sau! Lúc lùi về, tay trái của hắn đột nhiên nắm chặt lấy thanh kiếm, tay phải cũng chỉ về phía trước.

Phựt!

Đầu của cao thủ Thánh Cảnh trước mặt hắn bay ra ngoài, lúc này, mấy tàn ảnh chợt hiện lên trước mặt hắn, một giây sau, Diệp Huyên nghiêng đầu tránh thoát một quyền chí mạng, nhưng hắn lại như bị trúng một đòn mạnh, lại lùi về sau một lần nữa, hắn còn chưa dừng lại, một cao thủ Thánh Cảnh đã đấm một quyền vào bụng hắn.

Bịch!

Diệp Huyên cong người bay xa gần trăm trượng!

Diệp Huyên vừa mới dừng lại đã cảm thấy mấy luồng sức mạnh bao phủ lấy mình!

Diệp Huyên nở nụ cười dữ tợn, hắn đang muốn lấy tháp Giới Ngục ra thì đúng lúc này, một hơi thở mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, ngay sau đó, người đó duỗi tay cho đám cao thủ Thánh Cảnh trước mặt Diệp Huyên một chưởng.

Ầm!

Một chưởng đánh xuống, sáu cao thủ Thánh Cảnh bay ra ngoài!

Trước mặt Diệp Huyên là một con yêu thú.

Đại thần tầng hai!

Đại thần tầng hai lạnh lùng nhìn sáu cao thủ Thánh Cảnh, đôi mắt lạnh lẽo như băng!

Sáu cao thủ Thánh Cảnh kia lùi xa trăm trượng, sau đó đứng yên ở đó. Lúc này, một ông lão áo trắng im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mặt đại thần tầng hai.

Ông lão áo trắng nhìn đại thần tầng hai, nhẹ giọng nói: “Chắc hẳn ngươi là lá bài tẩy cuối cùng của hắn, đúng không?”

Đại thần tầng hai không trả lời ông lão áo trắng, nàng ta xoay người nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên nhếch miệng cười: “Đã lâu không gặp!”

Đại thần tầng hai nói: “Mỗi lần ra ngoài ngươi đều thê thảm như vậy!”

Diệp Huyên cười khổ: “Ta cũng đâu muốn thế!”

Đại thần tầng hai quay đầu nhìn một vòng xung quanh, sau đó bảo: “Ngươi đi trước đi!”

Sắc mặt Diệp Huyên thay đổi: “Ông lão này mạnh thế ư?”

Đại thần tầng hai hờ hững nhìn hắn: “Trong tối còn có người!”

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Đại thần tầng hai, người đánh không lại sao?”

Đại thần tầng hai lắc đầu: “Tầng năm đang giở trò, đối phương không muốn ta giúp ngươi, vẫn luôn âm thầm kiềm chế ta, bản thể của ta không thể ra ngoài!”

Tầng năm!

Diệp Huyên ngây người, sau đó nói: “Vì sao, vì sao chứ! Ông đây và hắn không thù không oán!”

Đại thần tầng hai nhìn Diệp Huyên: “Hắn muốn ra ngoài! Mà muốn ra ngoài thì phải giải quyết được ngươi trước!”

Diệp Huyên: “…”

Đại thần tầng hai nhẹ giọng nói: “Ngươi đi trước đi”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện