Cô nghe anh nói mà như muốn chết lặng.
Đêm đó cô khóc rất nhiều, trong đầu cô vẫn còn suy nghĩ về những câu nói của anh lúc chiều.
_Không lẽ từ trước đến giờ mình đã trách lầm anh ấy rồi sao?
_Không lẽ mình đã động lòng rồi sao?
_Anh ấy nói muốn mang lại một gia đình cho mẹ con mình.
Cô gạt nước mắt, lấy hết can đảm đi đến phòng anh.
Thì ra sau khi cãi nhau với cô anh đã nhốt mình trong phòng làm việc không chịu ra ngoài, Hạch Trân cũng đến gõ cửa gọi anh xuống ăn tối, nhưng đáp lại là sự im lặng.
Cốc_ cốc _cốc.
" Anh ở trong đó đúng không, tôi biết là anh ở trong, mau mở cửa cho tôi đi."
Mọi thứ vẫn im lặng.
Cô hết cách đành lấy hai chân đạp mạnh xuống đất rồi từ từ nằm xuống sàn.
" Á...á á đau, quá.."
Anh vẫn không trả lời.
" M..á..u là.. là máu, cứu cứu với máu cứu "
cô giả vờ khóc lớn.
Anh ở trong nghe hết. Vì quá lo lắng sợ cô có chuyện thật nên đành mở cửa ra xem.
Thấy cô không bị làm sao hết, anh vội đóng cửa lại, nhưng cô đã nhanh tay giữ cánh cửa lại.
Chỉ trong vài giây cô đã chiếm ưu thế.
Cô vào phòng được rồi thì khóa cửa lại.
" Ai cho cô vào vậy hả???" anh hét.
" Tôi vào xem vết thương cho anh."
" Không cần, mau biến khỏi đây đi."
" Anh đã nói sẽ mang lại gia đình cho mẹ con tôi mà."
" Cô có ý gì?"
Cô lao đến phía anh ôm chặt anh.
" Em xin lỗi, là em sai "
Cô khóc, khóc rất nhiều, cô như được giải quyết cái gai trong lòng.
Anh cũng rất bất ngờ khi cô trở nên như vậy.
Cô ôm anh khóc như mưa.
Từ trước đến nay chẳng ai quan tâm và nói với cô những lời như vậy cả.
Tất cả những người đàn ông đến với cô từ trước đến nay kể cả Mục Thất cũng chưa bao giờ