Anh ta ngủ rồi sao?
Cô nóng sắp không chịu nổi nữa đành bật điều hòa, quạt điện lên. Cho dù cô có làm gì đi chăng nữa thì đều chẳng có tác dụng.
Không lẽ mình bị bỏ thuốc sao?
Không thể nào, mình có ăn uống cái gì ở bữa tiệc đâu chứ?
Cô đắn đo suy nghĩ nhớ lại xem đã ăn trúng thứ gì mà khó chịu đến vậy....
Khoan đã lúc nãy.... cốc nước... không lẽ. Anh ta... " đê tiện..." nói thầm
Cô đi về phía giường giật phắt cái chăn khỏi người, anh quay lại mặt nhăn nhó, trông như vừa giả vờ ngủ...
" Em làm sao vậy?"
" Anh đúng là gian xảo, dám bỏ thuốc tôi " chỉ tay về hướng cốc.."
Anh bây giờ còn chối không nhận tội..
" Có đâu, em đang nói gì vậy anh không hiểu?"
Cô cầm cốc nước chỉ vào đáy cốc, còn lại cợn thuốc li ti...
Cô tức đến trợn mắt, nổi gân đỏ, nhìn rất hung ác và dữ tợn...
" Bây giờ anh tính làm sao đây hả.... nói đi, tôi sắp chịu hết nổi rồi đó..." quát lớn.
Anh chòm người kéo cô lại, đè lên người cô mồ hôi tuông nhiều làm ướt hết bộ đồ ngủ. Cái gì lộ cũng lộ ra hết.
" Không sao anh là người có trách nhiệm, anh đã gây ra lỗi thì phải biết chuộc lỗi...đúng không..?"
Anh cười nham hiểm.
" Anh đúng là hết thuốc chữa mà, tôi không có hiền mà để anh ăn hiếp đến phát khóc như lúc nãy đâu...."
Cô vùng vẫy đẩy anh ngã xuống giường chạy lại cửa, nhưng cô không ngờ cửa đã bị chốt ngoài, cô la lớn cầu cứu, tay không ngừng đập mạnh vào cánh cửa..
" Cứu với, cứu tôi có kẻ biến thái muốn cưỡng bức tôi, có ai không?????"
"Em quên rồi à, lúc nảy anh đã nói ở đây chỉ toàn người của anh em có kêu cách mấy cũng vô ích thôi...Ngoan lại đây, chẳng phải em muốn anh chuộc lỗi sao?"
" Tại sao tôi lại tin anh mà đồng ý ở lại chứ, để bây giờ vướng vào mớ hỗn độn này đây trời..."
Cô