Đêm hôm đó cô không ngủ nổi, ngồi nhìn vết thương của anh khóc đến sáng.
Sáng sớm:
" Ừm...mm " cựa mình.
" Em dậy rồi sao? "
" Ừm, dậy sớm còn phải về nhà nữa, anh không định đưa tôi về à?"
" Vừa nói, vừa mặc áo của anh vào..."
Anh nhấc máy gọi cho ai đó.
" Cho người mang đồ lên đi.."
Cúp máy.
" À tôi hỏi anh nè..."
Cô hơi lúng túng, mắt đảo nhìn xung quanh.
" Anh bị gì, mà trên người có nhiều vết thương vậy?"
Anh nhìn thân thể của mình, không trả lời lấy chiếc áo mỏng trong tủ mặc vội.
" Em biết lí do, và người làm ra chuyện này mà? "
Cô ngó sang chỗ khác giả vờ như không biết gì.
Lúc sau có người đến gõ cửa phòng.
Là nhân viên khách sạn đã mang đồ đến cho cô theo lời dặn dò của anh.
" Đồ của em nè mau thay vào đi.."
" Ừm...... cảm ơn "
Anh nhìn cô có chút bất ngờ
" Anh nhìn gì chứ, chưa từng nghe câu cảm ơn à????"
Cô vào phòng thay đồ.
Ở ngoài đây anh lại gọi cho một người....
" Được rồi cứ như vậy mà làm."
" Dạ được, xin phép ngài.."
Cúp máy.
Cô từ trong bước ra.
Anh
Anh nhìn cô không rời mắt.
" Nhìn gì mà nhìn, màu thay đồ rồi đưa tôi về mau lên, tôi bận lắm còn phải đến chỗ làm nữa...."
Anh cười nhẹ " Em vẫn bướng bỉnh như ngày nào, anh nói một liền cãi mười.."
Cô giả vờ không nghe thấy, và không hiểu anh nói gì, thấy mình bị làm lơ anh bỏ đi thay đồ.
Cô ở đây thở dài nhớ về những ngày tháng đó, cô muốn bật khóc nữa nhưng lại kìm nén.
" Chúng ta đi thôi.."
Hai người ra xe, đến một tiệm caffe anh vào mua hai cốc, đưa cho cô.
Anh đưa cô đến công ty của cô.
Xuống xe cô bỏ đi một mạch không quay đầu lại nhìn.
" Thục Quyên, chị làm gì ở đây vậy?"
" Cả đêm em đi đâu vậy hả? Mục Thất anh ấy tìm em nhưng chị bảo em qua nhà bạn có chuyện không chắc anh ấy...."
" Chị yên tâm em không sao đâu? cảm ơn chị đã nói giúp cho em nha."
"