Day dưa vì dục vọng thể xác
Từng chỉ có lợi dụng và mục đích
Cho đến cùng...Là ai mê hoặc ai?
...
Lai Phỉ Kiều thức dậy, ánh mắt còn tờ mờ vì ngái ngủ, bộ váy ngủ có chút xộc xệch lệch hẳn một bên quai, lộ rõ bờ vai thanh mảnh cùng với xương quai xanh yêu kiều
Lục Vân Tiêu nấu cho cô thức ăn, cô cũng chỉ có hứng thú ăn một ít
Đặc biệt, càng lúc càng cảm thấy mất khẩu vị
Cũng đã trải qua gần một năm, chớp mắt thời gian đã trôi đi quá nhanh, tựa như gió trôi đem từng loại thăng trầm gắn vào cuộc đời của Lai Phỉ Kiều. Hiện tại Lục Vân Tiêu hợp tác với R.S, lam châu phí thủy cũng không còn để tâm nữa. Nhưng cũng không biết vì sao, hắn không buông cô
" Phỉ Kiều, ăn thêm đi em" Lục Vân Tiêu ngồi đối diện, thấy Lai Phỉ Kiều ăn cực kì ít, căn bản rất lo lắng
" Tôi ăn không nổi"
" Mệt sao?"
" Ừm" Giọng không nặng không nhẹ
" Lên phòng nghỉ ngơi đi, tôi nấu súp cho em"
Lai Phỉ Kiều trầm tư một lát, ánh mắt hổ phách xinh đẹp nhìn qua vẻ ân cần của hắn rồi đi lên phòng
...
Nằm một lúc không có khả năng ngủ, Lai Phỉ Kiều lại tiếp tục thức dậy
Vào trong nhà vệ sinh định rửa mặt, cảm thấy...gương mặt càng lúc càng tiều tụy đi rồi
Gần đây cô hay ngủ rất nhiều, bụng thi thoảng cũng có cảm giác đói nhưng ăn vào lại không hề có chút vị giác nào, cảm thấy...càng lúc sức khỏe lại càng suy sụp
Còn thấy vòng một cùng vòng hai có chút to lên
" Không thể" Lai Phỉ Kiều lẩm bẩm, biểu hiện của có thai cũng giống như thế này, mà cô cũng đã quên sau mỗi lần triền miên, Lục Vân Tiêu đều lưu lại cho cô
Nhưng hắn luôn nói cần uống thuốc, tuyệt đối không có khả năng kia
Đang trong một hồi hoang mang, Lục Vân Tiêu gõ cửa đem súp vào cho cô
" Phỉ Kiều, mở cửa"
Lai Phỉ Kiều hít một hơi rồi tới mở cửa, ánh mắt vẫn còn thoáng lo âu
" Càng lúc càng tiều tụy" Lục Vân Tiêu đặt khay súp xuống, đem điều hòa tăng nhiệt độ lên một chút cho cô" Gần đây không chịu ăn uống tốt sao?"
" Không có, tôi thật sự ăn không vô" Lai Phỉ Kiều nói
Lục Vân Tiêu đem súp múc cho cô từng thìa một, mỗi lúc đều cẩn thận tránh cô bị bỏng
Lai Phỉ Kiều cũng chỉ đành phối hợp với hành động của hắn, mở miệng đón từng thìa súp cà rốt
Cảm giác ấy lại xuất hiện, trong một thoáng liền thấy cổ họng rất muốn đem một lượt nôn hết ra, dạ dày còn cảm thấy khó chịu vô cùng
" Dừng lại, tôi không ăn nữa" Lai Phỉ Kiều nhíu mày, chạy vào nhà vệ sinh liên tục súc miệng, cảm giác vô cùng khó chịu
Cô không đánh giá thấp đồ của Lục Vân Tiêu, rõ ràng ngày thường vẫn rất ngon miệng mà
" Phỉ Kiều, em thật sự không khỏe?" Lục Vân Tiêu nhẫn nại hỏi cô
" Tôi không có vấn đề" Lai Phỉ Kiều nhanh chóng đáp lại
Nếu như thật sự xảy ra chuyện kia, thất sự cô cũng không muốn cho Lục Vân Tiêu biết
Cô không muốn mang thai con của hắn
" Em có biết hậu quả của lừa dối tôi là như thế nào không?" Đôi mắt xám bỗng lạnh tanh
" Tôi không có khả năng lừa anh" Lai Phỉ Kiều đanh thép quay lại
Nhưng mà lần này, cô đã không còn can đảm nhìn vào mắt hắn, đã không còn can đảm để trực tiếp đối đầu với người đàn ông kia
Tại sao? Rõ ràng cô chừa từng sợ cái gì, sẽ không cúi đầu cũng không lảng tránh cơ mà?
Lục Vân Tiêu tiến đến kéo tay cô lại, cả người cô liền đổ nhào vào lòng hắn
" Em chưa từng sợ đối diện với tôi" Thanh âm thâm trầm vô cùng nguy hiểm, cảm giác vô cùng lạnh lẽo khảm sâu vào dây thần kinh khiến cho con mồi có cảm giác toàn thân run rẩy
" Tôi...tại sao phải sợ đối diện với anh?" Lai Phỉ Kiều hoảng hốt tới mức ngay cả bản thân cũng không biết mình đang rất run, bờ vai mảnh khảnh cũng co lại
Lục Vân Tiêu nheo mắt vì lời nói của cô, cô nhất quyết không thừa nhận bản thân không ổn, ánh mắt hổ phách cũng dao động thể hiện ra sự sợ hãi của cô
Hắn đang rất bực tức, lần đầu tiên hắn cảm thấy rất bực tức
" Em nhất quyết không nói thật?"
" Tôi nói tôi khỏe là không hề nói dối"
Lục Vân Tiêu buông tay Lai Phỉ Kiều, sự tàn động hiện lên trong đáy mắt cảm giác đã sắp bộc phát rồi
Lai Phỉ Kiều run sợ lùi về sau
" Nhất quyết không nói thật? Phỉ Kiều, em quá ngang bướng, điểm này tôi thật không thích ở em chút nào" Càng lúc càng tiến gần, áp sát cô tới góc tường không có lối thoát
" Tôi...tôi không nói dối anh!"
" Vậy sao lại run sợ vậy chứ? Phỉ Kiều, em quả nhiên không biết nói dối" Áp cả người cô vào, đem hai tay cô trói chặt hôn lấy đôi môi đỏ của cô ngấu nghiến như một sự trừng phạt, mặc cho sự chậm chạp của cô luôn chống cự vẫn nhất quyết ép đầu lưỡi ấm nóng trong khuôn miệng nhỏ kia cuốn lấy đầu lưỡi thô bạo của hắn đang càn quét mật ngọt
" Anh...ưm...buông...ưm" Sức lực của Lai Phỉ Kiều nhanh chóng bị bào mòn, cảm nhận đầu lưỡi của mình đau đớn vô cùng
Dần dần, cô cảm thấy phần bụng giống như có sự vuốt ve lạnh lẽo, run lên giống như có một luồng điện
" Em vẫn quá nhạy cảm" Từ bụng cô tiến xuống vùng thần bí được che bởi lớp quần lót mỏng, mớn trớn hoa huyệt mềm mại mà trêu đùa
Hai chân cô mềm nhũn, vô lực khép lại
" Mèo hoang nhỏ, xem em động tình kìa" Tiến đến vành tai xinh đẹp của cô liếm qua một cái, cắn nhẹ một cái thật sưng chiều
" Hức...cầu anh buông...a" Bị ngón tay thon dài xâm nhập mà khuấy đảo, Lai Phỉ Kiều liền chìm trong mơ hồ, vô lực dựa vào vai anh cắn lấy vạt áo
" Shit, Phỉ Kiều...nhả ra" Lục Vân Tiêu bị bộ dạng yêu kiều kia làm cho mất kiểm soát, nơi kia đã căng cứng, khó chịu muốn được thoát ra. Giọng khàn khàn nói bên tai cô, như một lừoi dụ dỗ cũng là mệnh lệnh" Kêu đi"
" Ưm...a...cầu...cầu anh đừng...ưm"
Cô quá mẫn cảm, trên gương mặt trắng nõn hiện ra một tầng hồng nhạt. Khuôn miệng giống như bị thôi miên, tiếng rên rỉ nhỏ bé lại càng kích đàn ông tột đỉnh
" Hôm nay tôi chơi chết em" Mạnh mẽ ném cô xuống giường lớn, nhanh chóng thoát y rồi tận hưởng
Mùu hương trên người Lai Phỉ Kiều thơm thoang thoảng, tựa như bao lấy thân hình to lớn đang đè ép cô
" Ưm...Vân Tiêu"
" Anh đây" Mơn trớn dưới nơi kia của cô, đã không cam lòng muốn đâm vào nhưng không nỡ nhìn cô đau
" Khó...ưm...khó chịu"
" Ngoan ngoãn...tôi cho em" Nâng hông cô lên, toàn bộ phần kia của hắn đều được bao bọc bởi từng tầng mị thịt non hồng, sự kích thích đã nổ tung thôi thúc hắn điên cuồng muốn cô
" A...đau" Hai chân muốn khép lại liền bị bị trói ở thát lưng, Lai Phỉ