"Tôi nên gọi cô là Trầm tiểu thư hay Dĩ thiếu phu nhân đây" – Phác Hy tựa tiếu phi tiếu nhìn Trầm Hạ đoan chính phía đối diện, cô ta so với trong hình chụp cách đây bảy năm nhìn đẹp hơn, có phần lãnh diễm khiến người khác có chút ái ngại.
Đáy mắt Trầm Hạ có chút kinh ngạc nhưng không biểu lộ, cô không nhìn Phác Hy, bàn tay trắng thon đẹp nâng tách cà phê đen nóng từ từ thưởng thức, để hương vị đắng chát lan tỏa cô mới nhẹ nhàng đáp "Tuy chưa có hôn lễ chính thức cùng Dĩ Thần nhưng giá kê tùy kê, giá cẩu tùy cẩu nên phiền Phác tổng xưng hô một tiếng Dĩ thiếu phu nhân." – Trầm Hạ nở nụ cươi thương nghiệp "Nói thế Phác tổng có quen biết với chồng tôi?"
"Đúng vậy, không chỉ là quen biết mà thôi." – Phác Hy thản nhiên đáp, lòng ngầm đánh giá người phụ nữ trước mặt, bảy năm trước hắn nhu nhược tha cho cô ta một mạng cứ nghĩ cô ta sẽ không có nguy hại nhưng hiện tại thì không, Dĩ An trở về chưa rõ mục đích tiếp cận vợ con hắn.
Còn Trầm Hạ thì đã thay đổi không còn là người con gái yếu đuối hiền lành theo phía sau Dĩ Thần, cô ta trở nên sắc bén, mạnh mẽ và ý vị hơn xưa, nếu họ liên thủ với nhau thì Phác Hy hắn e rằng cũng không thuận lợi vượt qua được vài vụ làm ăn, ít nhất trước mắt hắn nên đề phòng hai người này sẽ tốt hơn.
Trầm Hạ nhận ra ý tứ trong câu nói người đối diện nhưng không quá thể hiện bản thân mong chờ câu chuyện phía sau "Vậy sao? Dĩ Thần là tinh anh, năm ấy người muốn hợp tác với anh ấy không ít, tôi nghĩ Phác tổng cũng từng là bạn làm ăn cùng anh ấy.
Đúng không?" – Với tư cách là con dâu tương lai của Dĩ gia nhưng vì tôn trọng ý chí tự lập của Trầm Hạ nên trước khi kết hôn cô vẫn là một nhân viên văn phòng bình thường, cô muốn mọi người trong công ty sẽ công nhận năng lực của mình mà không phải dùng mối quan hệ dù lúc này có không ít lời đồn.
Chính vì thế, dù biết rõ Phác thị cùng Thần An có hợp tác nhưng nhân viên nhỏ như cô không rõ ngọn ngành lại càng không thể nói lúc ấy Phác thị quy mô vẫn còn nhỏ hơn Thần An rất nhiều, dự án có cũng chỉ là nhỏ lẻ một hai lần không mấy bận tâm.
Phác Hy mang nụ cười trầm gian xảo "Dĩ thiếu phu nhân, nếu tôi nói tôi không chỉ hợp tác cùng Dĩ Thần mà còn lấy luôn cả mạng chồng cô thì sao?"
Bảy năm, Trầm Hạ nghĩ mình có thể nhẹ nhàng tiếp nhận khi vô tình có người nhắc đến cái chết của Dĩ Thần nhưng hóa ra không phải, lòng cô lúc nào cũng mang nặng sự đau lòng nhớ nhung cùng phẫn hận.
Cô giận anh ra đi không giữ lời hứa chung một đời nhưng lại vẫn nhớ không quên, cô hận kẻ đã cướp đi niềm vui bình an nho nhỏ một kiếp của bản thân.
Trầm Hạ không phải từ bỏ việc tìm kiếm hung thủ nhưng cô căn bản tìm không được manh mối, đến hiện tại dù đã là giám đốc lợi dụng một số mối quan hệ nhỏ vẫn không thể truy ra làm cô nhiều lần tuyệt vọng đến hôm nay nghe lời nói của Phác Hy, cô mới ngộ ra thì ra là thế lực của Phác thị làm tất cả.
Trầm Hạ rất nhanh điều tiết hơi thở, bàn tay đặt dưới bàn nắm thành quyền nhưng đôi mắt không còn độ ấm hay nhu nhược sợ người, cô cười như không nhìn thẳng Phác Hy "Hóa ra là Phác thị"
Phác Hy có chút cả kinh khi Trầm Hạ có thể nhanh nhạy hồi phục trước lời nói của mình nhưng phần nào mang cho hắn chút hả hê "Đúng là tôi thì thế nào, cô định làm gì? Báo cảnh sát hay trả thù, dù cô có làm thế nào thì tôi vẫn sống khoái hoạt hơn các người không phải sao."
Trầm Hạ nhìn tách coffee đã nguội lạnh như lòng cô lúc này "Nếu như đã rõ, tôi sẽ giúp anh sống khoái hoạt hơn bây giờ.
Anh có muốn cám ơn tôi trước không, Phác tổng?"
Phác Hy nheo mi, nở nụ cười thân sĩ "Dĩ thiếu phu nhân, nếu cô là người thông minh thì không nên đối đầu với tôi."
"A..
Buông tha cho kẻ giết chồng, anh nói xem tôi phải ăn nói thế nào với Dĩ Thần đây?" – Trầm Hạ cười khẩy
Phác Hy sắc mặt không biến, cười cười "Dĩ thiếu phu nhân thật biết đùa.
Người đã chết thì còn quản những chuyện đó làm gì."
Tay nâng tách cà phê run lên làm vơi vài giọt ra ngoài, Trầm Hạ hạ giọng "Phác tổng là người có hiểu biết tôi nghĩ người đã khuất thì không nên mạo phạm nếu không đêm ngủ sẽ không yên giấc đâu."
"Vậy à, những năm qua tôi ngủ rất ngon chưa bao giờ gặp ác mộng.
Không biết khi nào lời Dĩ thiếu phu nhân sẽ đến, tôi thật mong chờ" – Phác Hy cười to làm mọi người quay lại nhìn nhưng rồi cũng nhanh không quan tâm.
Đôi mắt sắc bén thủy chung nhìn vào Phác Hy đang cười thỏa mãn, đáy lòng kiềm chế khát khao giết chết hắn ngay lúc này, cô liếc nhìn đồng hồ trên tay "Rất cám ơn Phác tổng đã cho tôi biết câu chuyện xưa nhưng thời gian của tôi có hạn, cáo lỗi không thể bồi"
Phác Hy thân sĩ dựa vào lưng ghế, bắt chéo chân "Cô đã xem báo sáng nay, Dĩ phó tổng tiếp cận vợ cùng con gái tôi rốt cuộc là muốn làm gì?"
Câu hỏi của hắn làm cho hành động muốn ra về của Trầm Hạ dừng lại, cô mỉm cười "Đã một tiếng Dĩ phó tổng thì anh chắc hẳn biết rõ em chồng tôi cùng Giao Viên chính là quan hệ công việc, cấp trên cùng cấp dưới trao đổi quan tâm nhau cũng là chuyện thường tình chưa kể họ là người của công chúng khó tránh khỏi báo chí soi mói.
Anh sẽ không suy bụng ta ra bụng người đấy chứ"
"Ha, tôi chỉ đang đoán Dĩ phó tổng nghĩ gì thôi.
Chỉ cần không tổn hại đến vợ con tôi là được" – Phác Hy thân sĩ đáp
Khóe môi Trầm Hạ vươn nhẹ "Với người ngoài anh có thể bộc lộ mình là người chồng người cha gương mẫu nhưng trước mặt tôi thì anh không cần như thế đâu, nó chỉ làm tôi thêm ghê tởm mà thôi" – Nàng tuy làm bạn với Giao Viên không lâu nhưng cũng có thể xem là phụ nữ hiểu phụ nữ, Phác Hy theo lời kể của Giao Viên lúc đầu chính là rất tốt nhưng sau này lại thay đổi.
Ban đầu cô còn khuyên bảo nàng không nên nghĩ nhiều mà ảnh hưởng đến gia đình đặc biệt là Hoan Hoan.
Tuy nhiên, qua một hai lần gặp mặt sơ sài cùng hành động của hắn hiện nay thì cô biết rằng, hắn hoàn toàn không xứng với gia đình này, chưa kể chuyện sự tình năm đó Giao Viên có biết hay là không, cô cũng không rõ.
Nếu nàng biết thì mối quan hệ bầu bạn này sẽ như thế nào? Tính tình của Giao Viên dù không hiểu rõ nhưng Trầm Hạ có thể đoán được một chút hành động của nàng.
Vậy thì Hoan Hoan trải qua tuổi thơ không trọn vẹn.
Tiểu Huân cùng Hoan Hoan cũng sẽ có vết rạn.
Người lớn làm sai thì không nên để bọn trẻ gánh huống chi tất cả lỗi lầm là do Phác Hy mà thành.
"Tôi cũng không quan tâm cô quản thế nào.
Cô ta cũng chẳng có giá trị để uy hiếp được tôi nên các người đừng tưởng đụng vào họ thì sẽ lật đổ được Phác Hy này." – Hắn gắt giọng hơn hẳn.
"Suy nghĩ của Dĩ An tôi cũng không đoán được nhưng chắc chắn sẽ không để nửa phần đời còn lại của cha con các người sống yên ổn " – Trầm Hạ nhấn mạnh từng chữ
"Vậy thì tôi sẽ không nhân nhượng như bảy năm trước" – Đôi mắt Phác Hy hiện rõ một tia gian ác
Mày liễu Trầm Hạ khẽ nhếch, tay đặt bên dưới khẽ nắm thành quyền nhưng rất nhanh buông lỏng, cô dời tay giao nhau tại trên bàn, cằm khẽ đặt nhẹ lên trên nở nụ cười kiều mị "Anh nghĩ chúng tôi còn như bảy năm trước mặt anh bố trận hay sao?"
"Một người chỉ là giám đốc marketing nhỏ nhoi của một công ty không tên tuổi, một kẻ chỉ là chân ngắn bên người Nhan Kiều.
Cô nghĩ với thực lực như vậy có thể chơi được với tôi?" – Phác Hy giọng điệu châm chọc.
"A.." – Kêu nhỏ một tiếng, Trầm Hạ cắn nhẹ môi trong "Theo quan sát, vệ sĩ cùng người bên cạnh Dĩ An không phải đơn giản nên Nhan Kiều không phải là thế lực duy nhất nhưng hắn ta nói vậy chắc chắn không điều tra được gì ngoài việc Nhan Kiều chống lưng cho Dĩ An, nếu vậy em ấy chính là muốn dấu con ác chủ bài phía sau, mình cũng nên phối hợp" – nghĩ đoạn Trầm Hạ dựa lưng vào ghế thản nhiên " Nếu vậy tại sao anh không gặp thẳng Dĩ An mà lại nhờ qua tôi.
Phác Hy, anh chính là sợ, anh sợ thua nên mới không dám hành động trực tiếp."
"Sợ? Cô nghĩ tôi sợ các người sao?" – Phác Hy cười
"Đi đêm có ngày gặp ma." – Ánh mắt Trầm Hạ âm lãnh "Anh cứ chờ đi, nếu bảy năm trước tôi không chết được chính là ông trời muốn tôi nhìn thấy ngày anh thân bại danh liệt."
Phác Hy nắm chặt tay "Tốt, tôi muốn chờ xem hạng đàn bà tay trói gà không chặc như các người sẽ làm được gì.
Bảy năm trước, Dĩ gia trong một đêm biến mất như thế nào thì bảy năm sau tôi cũng có thể trong một đêm cho các cô đoàn tụ cùng họ"
Trầm Hạ cười khẩy, cô cầm túi xách đứng trước mặt Phác Hy, gương mặt tinh sảo nhưng ánh mắt sắc như dao "Tôi cũng không quên đêm đó chồng như thế nào mà chết, Tiểu Huân bị người châm chọc ra sao, đáng tiếc lúc dó tôi chỉ là một thân nữ nhân đơn bạc không nơi nương tựa nhưng bây giờ đã khác.
Phác Hy, những gì cha con anh làm bảy năm trước, tôi và Dĩ An sẽ trả từng chút một lại tặng thêm chút quà cho đường xuống hoàng tuyền của các người an yên hơn."
"Cô.." – Phác Hy trừng mắt nhìn Trầm Hạ
"Cảm ơn Phác tổng mời nước.
Dịp khác tôi sẽ đáp lễ" – Trầm Hạ mỉm cười bước ngang qua Phác Hy, dáng dấp thanh tao đạp trên giày cao gót biến mất để lại Phác Hy gương mặt đăm chiêu suy nghĩ vẫn ngồi nơi đó.
"Xoạt xoạt" – Tiếng lật giấy nhẹ nhàng vang trong không gian rộng, Dĩ An đeo kính cận điềm tĩnh kiểm tra từng con số trên bảng báo cáo.
Cuối cùng cô mạnh mẽ đặt bút ký tên xác nhận phía dưới, đường nét mạnh mỏng manh nhưng dứt khoát như bản tính của cô.
"Cạch!" - Cửa phòng làm việc mở ra, Dĩ An rời ánh mắt khỏi tài liệu, cô không chút kinh ngạc nhìn thân ảnh trước cửa.
Trầm Hạ vẫn một thân trang phục công sở nhẹ nhàng bước vào, cô hướng phía sofa thong thả bước dù trong lòng đã loạn phần nào.
"Một tách coffee và trà gừng mật ong nóng" – Dĩ An đơn giản phân phó Từ thúc đứng bên cửa, lại nhìn đến gương mặt vô định của Trầm Hạ ngồi đấy "Trò chuyện xong rồi?"
"Uhm" – Vài phút sau Trầm Hạ mới nâng mắt trả lời Dĩ An, cô không ngạc nhiên khi Dĩ An biết chuyện "Là hắn?"
"Uhm"- Dĩ An thẳng thắn thừa nhận "Lần này, em trở về chính là đòi nợ máu từ Phác thị"
Trầm Hạ