U Minh Quốc trời xanh, mây trắng. Phó Tướng Quân Nguyễn Thế Nhạc dẫn theo 1000 binh sĩ đến công thành Tô Định.
Bên cạnh còn có một cái xe ngựa sang trọng, bên trong là tiểu thư của Lâm Gia, Lâm Tuyết Lạc. Bên ngoài còn có 8 hộ vệ của Lâm Gia, thực lực cũng đạt cấp 1 đỉnh phong.
“ Tuyết Lạc, lần này muội sẽ thấy ta đại triển thần uy, tiêu sái giết giặc. Sẽ khiến…”
“ Nguyễn Phó Tướng, xin đừng gọi ta Tuyết Lạc thân mật như vậy.”
“ Được được, Lâm muội. Muội có mệt không, đi đã được một ngày đường rồi.”
Lâm Tuyết Lạc nghe gọi “Lâm muội” cũng có chút khó chịu, thế nhưng xét theo vai vế, nàng đúng ra phải gọi hắn một tiếng Nguyễn Huynh.
Dù gì cha hắn Nguyễn Thế Hưng, thành chủ của thành Tây Du, cũng là anh em tốt của cha nàng Lâm Viết Khanh.
Tại thành Tây Du, hôn sự của Nguyễn Thế Nhạc và Lâm Tuyết Lạc đã được định sẵn. Và hôm nay nàng bị cha ép đi theo để xem hôn phu tương lai đánh giặc.
Lâm Tuyết Lạc liễu yếu đào tơ, nghiêng nước nghiêng thành. Bản thân vì không có Linh Hải tu luyện nên đành phải tuân theo sự sắp xếp của gia phụ.
Nguyễn Thế Nhạc cũng không có yêu thương gì nàng, chỉ thèm muốn thân xác tuyệt trần ấy. Tuy nhiên vì Lâm Gia có quyền lực lớn ở thành Tây Du nên hắn cũng không dám phạm thượng.
Bất quá, hắn vẫn bằng mặt không bằng lòng. Thầm nghĩ.
“ Hừ, đợi sau khi về làm thiếp của ta, xem ta hành hạ ngươi thế nào.”
Nói xong, hắn thúc ngựa, lệnh ba quân tiếp tục hành quân. Để cho Lâm Tuyết Lạc phải van xin hắn dừng lại.
….
Bấy giờ tại thành Tô Định. 2001 người đang hăng say rèn luyện.
Lịch trình dày đặt, thời gian nghỉ ngơi chỉ có 30 phút, bao gồm như sau.
Chạy bộ buổi sáng.
Chống đẩy, thụt dầu, nhảy cóc.
Sau đó lại chạy bộ, rồi lại chống đẩy, thụt dầu, nhảy cóc.
Cứ lặp lại như vậy, các binh sĩ lẫn Hoàng Hải Đăng đều muốn ói ra nước trắng.
Lương thảo nhiều ngày đều được lấy ra cho binh sĩ ăn.
Kế bên thành Tô Định còn có một cánh rừng nhỏ không tên nằm ở khu vực phía nam.
Tất cả binh sĩ đều có mặt ở rừng, thực hiện một cuộc càn quét động vật.
Bởi vì trong rừng không có hung thú cho nên các binh sĩ dễ dàng vây bắt.
Thỏ, lợn, nai,…. Tất cả đều trở thành bữa ăn.
Trong đầu của Nguyễn Hải Đăng chỉ có hai từ “ bồi bổ.”
Binh sĩ rèn luyện thể lực, ngoài sự chăm chỉ ra, thứ cốt yếu chính là dinh dưỡng. Mà thịt chính là thứ phù hợp nhất.
Các binh sĩ thấy thịt thì hai mắt sáng trưng, ai nấy đều hùng dũng mà tóm lấy.
Có người dùng vũ khí giết động vật.
Còn có binh sĩ vật nhau với cả một con lợn rừng, mặc cho bị nó húc té lên bờ xuống ruộng.
Động vật bắt về được các binh sĩ dùng dị năng hoả hệ nướng chín.
Phóng thích lửa thì dễ, nhưng kiểm soát thì lại càng khó. Giống như người yêu vậy, kiểm soát quá mức chỉ có thu lại đắng cay mà thôi.
Vì vậy nướng thịt cũng là một cách rèn luyện của 800 binh sĩ dị năng.
Hoàng Hải Đăng của không ngoại lệ. 3 ngày này hắn đều chăm chỉ tập luyện.
Nhờ vào khả năng lĩnh hội của chức vụ Giáo Hoàng, dị năng hoả hệ của hắn nhanh chóng thuần thục.
Rõ nhất chính là dòng khí hoả hệ đang di chuyển một cách dữ dội trong cơ thể.
Cứ vậy mà 3 ngày trải qua nhanh chóng. Thứ gì đến rồi cũng sẽ đến. Một cuộc chiến sinh tử sắp sửa sảy ra.
….
Trời tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa kịp đánh tan những giọt sương sớm. Bóng lưng của đoàn người xé toạc màn sương mà di chuyển về phía trước.
1000 binh mã U Minh Quốc đã di chuyển vào địa phận Thuận Khiêm Quốc. Chỉ còn 10 dặm đường nữa là có thể đánh vào thành Tô Định.
Nguyễn Thế Nhạc cưỡi ngựa đứng trước đầu xe ngựa của Lâm Tuyết Lạc, di chuyển cùng với tốc độ đoàn quân, hắn hùng hồn nói.
“ Các binh sĩ chú ý, trận chiến này rất cam go, chúng ta phải hết sức cẩn thận.”
Nguyễn Thế Nhạc thật ra là đang làm màu trước Lâm Tuyết Lạc. Đang thẩm thấu vào đầu nàng rằng đây là một cuộc chiến quyết liệt.
Nhưng hắn không ngờ rằng, tin tình báo này Lâm Tuyết Lạc cũng biết. Thông qua chị của mình là Lâm Tuyết Như.
Các binh sĩ ai cũng biết rằng Nguyễn Thế Nhạc đang làm màu, nhưng thân làm binh sĩ phải biết ủng hộ tướng quân của mình, đều ra sức hùa theo.
“ Rõ, tướng quân uy võ, U Minh Quốc uy võ.”
Trong xe ngựa, Lâm Tuyết Lạc bỉu môi, thầm nói nhỏ.
“ Một lũ ấu trĩ.”
Thanh Tâm ngồi kế bên nghe
tiểu thư nói, không hiểu liền hỏi.
“ Ai ấu …”
Ngay lập tức Lâm Tuyết Lạc bịt miệng Thanh Tâm lại, phòng cho nàng nói lời khiến các binh sĩ khác nghe được.
Suỵt!
Đợi cho đến khi Thanh Tâm gật đầu hiểu ý thì nàng mới bỏ ra.
….
2 giờ đồng hồ sau, màn sương đã bị đánh tan hết. Quân đội U Minh Quốc đã đứng trước cổng phía bắc thành Tô Định.
Tường thành Tô Định cao 7 mét, dù gì cũng là thành trì biên giới, cho nên rất kiên cố, vững chắc.
Chỉ là nguyên khí Thuận Khiêm Quốc hao tổn trầm trọng do chiến tranh, lại xung đột với Vương Quốc lân cận, nên mới chịu bỏ thành mà thôi.
Đứng trên tường thành Tô Định chính là Tướng Quân Hoàng Hải Đăng, trong tay chỉ huy 2000 binh sĩ, hiên ngang nhìn xuống.
Nguyễn Thế Nhạc thấy đám quân ô hợp này không biết thức thời, đáng lẽ phải chạy ra đầu hàng xin tha mạng mới đúng. Không ngờ chúng lại còn dũng khí phản kháng.
Tuy nhiên nếu hắn cứ vậy mà đánh sẽ không có đất diễn, bèn thúc ngựa lên trước mà buông lời lăng nhục.
“ Mấy tên phế vật trên tường thành nghe đây, ta đếm đến 3 không đầu hà..”
Phóc!
Mũi tên từ trên tường thành bắn về phía Nguyễn Thế Nhạc làm hắn đang nói bỗng bị ngắt quãng.
Người bắn tên là Hoàng Hải Đăng, bởi vì không có chuyên môn cho nên mũi tên bị lệch đến vài mét.
Điều này khiến cho Nguyễn Thế Nhạc vừa tức giận vừa buồn cười.
Buồn cười là vì kĩ thuật bắn tên khá kém.
Tức giận là vì hắn đang nói mà dám ngắt lời hắn.
Nguyễn Thế Nhạc rút thanh kiếm ra, rống rõ to mấy chữ.
“ Nếu các ngươi đã muốn chết vậy thì chết đi.”
Giết!!!!!!
1000 binh sĩ U Minh Quốc dũng mãnh tiến lên. Giáo, khiên đầy đủ hành quân nhanh chóng về phía trước.
Chiếc xe công cổng thành cũng được áp tải theo.
Hoàng Hải Đăng thấy kẻ địch đi qua tầm bắn. Hắn biết được điều này là do lúc nãy bắn thử mũi tên kia. Kẻ địch đi qua chính là đi vào tầm bắn.
Hoàng Hải Đăng hét lên một tiếng.
“ Phóng tiễn!”
200 cung thủ liền phủ mưa tên xuống dưới.
Thế nhưng các binh sĩ U Minh Quốc chỉ cần đưa khiên chắn lên là có thể chống đỡ.
Khi kẻ địch đã đến sát tường thành, xe công cổng thành cũng đang dần áp sát, chỉ cần cổng thành bị phá, hai bên binh sĩ sẽ lùa vào đồ sát cả thành.
Nguyễn Thế Nhạc đứng gần đó nhìn mà hả hê cười, hắn còn mời cả Lâm Tuyết Lạc ra xem.
“ Tuyết Lạc xem bọn chúng kìa, không giết nổi một binh sĩ phe ta. Khà khà khà.”
“ Đừng gọi ta thân mật như vậy.”
“ Ha ha, trước sau gì nàng cũng là vợ của ta, chỉ cần ta thắng trận này, phụ thân sẽ cho ta mang sính lễ qua hỏi cưới.”
Há ha ha ha ha ha ha!...
Lâm Tuyết Lạc cắn môi một cái, ánh mắt cũng hướng về phía cổng thành Tô Định.
Trong cái không khí hân hoan ngợp trời của binh sĩ dưới cổng thành, thì trên tường thành bắt đầu xuất hiện những quả cầu lửa đang biến lớn dần.
Lâm Tuyết Lạc chỉ tay về đằng hướng cổng thành, nói.
“ Ngươi nhìn xem.”
Nguyễn Thế Nhạc đang cười nghe nói liền chú ý.
“ Sao cơ, nhanh vậy đã công phá cổng thành được rồi sao?”
Thế nhưng khi hắn nhìn thấy những quả cầu lửa mới lồi hai con mắt ra, hai tay ôm mặt, hét lên giọng the thé.
“ Không thể nào, lui binh, lui binhhhhhh.”