Tần Thư Dao cũng không phải là người độc ác, mặc dù muốn bôi nhọ danh tiếng Hàn Thế Quân,
nhưng cũng sẽ không thật sự phá hủy trong sạch của một nữ tử.
Huống chi đám người Thanh Ngọc cũng không phải là thứ người như thế.
Đối với cãi vả của bọn họ, Tần Thư Dao đã sớm quá quen thuộc, chẳng qua là
không khỏi làm nàng nhớ lại Tĩnh Nguyệt. Lúc trước ý định của Tĩnh
Nguyệt với Thành Ngọc là sau khi Tĩnh Nguyệt qua đời Tần Thư Dao mới
biết, nếu như sớm phát hiện, như vậy cũng có thể cho Tĩnh Nguyệt được
một hạnh phúc ngắn ngủi rồi?
Chỉ là, mặc kệ như thế nào, hiện
tại cũng coi như là nàng đang báo thù cho Tĩnh Nguyệt. Mộ Tử Liệt điên
rồi, mà hài tử của hắn cũng sẽ không được sinh ra trên đời này. Tĩnh
Nguyệt cũng có thể yên nghỉ rồi!
"Tốt lắm, canh giờ cũng không
sớm. Chúng ta cũng cần phải trở về. Ngưng Sương ở lại chỗ này trông tân
nương tử kia, không được để cho nàng ta thấy gương mặt thật của các
ngươi!"
Tần Thư Dao lại dặn dò mấy câu, sau đó mới mang người rời khỏi nơi này.
Lúc này, Hàn phủ đã loạn đến hỏng rồi. Ngoại trừ bởi vì Phương Sơ Vũ bị
cướp đi ra, còn có Phương Sơ Viện đẻ non nữa. Mặc dù sau khi Phương Sơ
Viện rơi xuống nước được cứu lên nhanh chóng. Nhưng mà, vốn thai nhi của ả đã không ổn định, lại thêm bị kinh sợ khi rơi xuống nước cộng thêm bị phong hàn. Được cứu lên không bao lâu, bụng liền bắt đầu đau, mà thân
dưới cũng không ngừng chảy máu.
Vốn hoàng hậu cũng định trở về
cung nghỉ ngơi, nhưng mà nửa đường lại nghe được tin tức này, lập tức
vội vội vàng vàng chạy tới Hàn phủ. Người ngoài chỉ cho rằng hoàng hậu
quan tâm đến Phương Sơ Vũ Phương gia mà thôi.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Hoàng hậu lo lắng đứng ở ngoài cửa, bên trong còn truyền đến tiếng kêu khóc đau thấu tâm can của Phương Sơ Viện.
Hàn Thế Quân cũng nhíu chặt mày, hôm nay vốn là ngày vui của hắn, không
nghĩ tới lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tân nương của hắn bị cướp đi
không giải thích được, mà Phương Sơ Viện trốn ở chỗ này dưỡng thai đột
nhiên đẻ non. Nếu hoàng hậu trách cứ, như vậy cái mạng nhỏ của hắn cũng
không giữ được.
Hai tay hắn ôm quyền, mặc dù lòng tràn đầy buồn
bực và rầu rỉ, nhưng trên mặt cũng coi như trấn định: "Hạ quan nghe nói
là Phương phu nhân bị Tần trắc phi đụng phải, sau đó hai phe đánh nhau,
cho nên mới..."
"Tần trắc phi? Tại sao lại là nàng! Xem ra nàng
cố ý đối nghịch với bổn cung!" Hoàng hậu híp hai mắt lại, bà ta biết
nhất định đứa bé trong bụng Phương Sơ Viện không giữ được, nhưng bà ta
tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.
Hàn Thế Quân cũng cau mày, có chút không rõ làm sao Tần Thư Dao biết được nơi vắng vẻ này.
Hoàng hậu tức giận, hừ lạnh một tiếng, nhìn Hàn Thế Quân nói: "Bổn cung cho
rằng ngươi là một người cẩn thận, nhưng lại không nghĩ tới sẽ để người
ngoài xông loạn vào. Chuyện hôm nay, tuy là Viện Nhi tự xông ra ngoài.
Nhưng nếu ngươi phái thêm mấy người trông chừng, cũng sẽ không loạn
thành như vậy. Hơn nữa, hôm nay là tân hôn của ngươi, lại không nghĩ
rằng Vũ Nhi lại bị người cướp đi. Điều này làm thể diện Phương gia không còn gì nữa."
Hàn Thế Quân nghe thế trên trán chảy mồ hôi, tất
nhiên hắn biết hoàng hậu rất mong đợi đứa bé trong bụng Phương Sơ Viện,
chẳng qua là hiện tại đứa bé trong bụng Phương Sơ Viện không giữ được.
Chắc chắn hoàng hậu sẽ chuyên lửa giận đến trên người của hắn.
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Hàn Thế Quân, lại nói: “Tội chết có thể miễn, nhưng
tội sống khó tha. Bổn cung cho ngươi một cơ hội công bù tội, nếu ngươi
có thể bắt Tần trắc phi cho bổn cung, như vậy bổn cung sẽ truy cứu ngươi chuyện lần này!"
Hàn Thế Quân nhíu chặt mày, phát hiện bên ngoài hay bên trong cũng biết nữ nhân Mộ Thiếu Dục yêu là Tần Thư Dao. Hơn
nữa hắn cũng biết lần trước Bạch Tu Sinh bắt Tần Thư Dao uy hiếp một lần rồi, hiện tại Mộ Thiếu Dục càng thêm quan tâm đến Tần Thư Dao, hơn nữa
còn ra lệnh cho vài người theo dõi bảo vệ Tần Thư Dao.
Hoàng hậu
thấy hắn chậm chạp không nói gì, liền nói: "Chẳng lẽ ngươi sợ Tam hoàng
tử? Bây giờ Tứ hoàng tử biến thành như vậy, tất cả đều là do Tam hoàng
tử âm thầm hạ độc, chỉ là bổn cung đã hỏi Bạch Tu Sinh, ông ta nói tuy
loại độc này khó giải, nhưng không phải không có thuốc giải. Chỉ là muốn giải độc thì khó khăn một chút."
Làm sao mà Hàn Thế Quân không
hiểu ám chỉ của hoàng hậu chứ, hắn biết bản thân chọn bước này, như vậy
sẽ phải đi
thẳng. Huống chi, hắn cũng hi vọng Tứ hoàng tử có thể sớm
ngày bình phục, như vậy địa vị của hắn ở trong triều cũng sẽ không dao
động. Mà quả thật hắn cũng muốn để cho Mộ Thiếu Dục nếm thử một chút đau đớn.
Hai tay hắn ôm quyền, cúi đầu nói: "Hoàng hậu nương nương yên tâm, chắc chắn hạ quan sẽ cố hết sức."
Hoàng hậu nghe vậy hài lòng gật đầu một cái.
Lúc này tiếng kêu khóc bên trong cũng càng ngày càng nhỏ, một bà đỡ đi từ
bên trong ra, chau mày, cúi đầu không dám nhìn Hoàng hậu và Hàn Thế
Quân, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Là một vị công tử, đáng tiếc mới
mang thai sáu tháng..."
Vẻ mặt Hoàng hậu mất mát, sau đó nói với
Hàn Thế Quân: "Đợi sau khi thân thể của Phương phu nhân được dưỡng tốt,
sẽ đưa trở về lại trong chùa!"
Trước nên đưa Phương Sơ Viện ra
ngoài, chỉ là bởi vì trong bụng Phương Sơ Viện mang thai hài tử của Mộ
Tử Liệt, hiện tại đứa bé trong bụng Phương Sơ Viện đã không còn, như vậy tất nhiên hoàng hậu sẽ không để cho nàng ta ở lại, làm vật trở ngại cho mình.
Lại qua ba ngày, Phương Sơ Vũ được bình yên vô sự đưa về
Hàn phủ. Chẳng qua là mọi người ở trong kinh thành truyền, Phương Sơ Vũ
bị ác nhân làm nhục, hơn nữa cũng đã sớm mất trong sạch, ác nhân kia
chơi ngán nàng, cho nên mới trả nàng về Hàn phủ.
Hàn Thế Quân
nhìn Phương Sơ Vũ, hỏi chuyện sau đó, nhưng Phương Sơ Vũ một mực chắc
chắn là người nọ chỉ nhốt nàng vào trong một căn phòng, một ngày ba bữa
đưa chút thức ăn, sau đó thì không gặp được những người khác.
Lúc nàng bị đưa trở về, cặp mắt cũng bị che kín, cho nên hoàn toàn không biết nàng bị giam ở nơi nào.
Hàn Thế Quân buồn bực không thôi, lại cố kỵ Phương gia, chẳng qua là để hắn ăn phải chuyện thua thiệt buồn bực này, hắn lại không cam lòng.
Cuối cùng chỉ có thể nói: "Không bằng, trước tiên nàng về nhà mẹ đẻ ở một chút. Chờ thêm một thời gian..."
Phương Sơ Vũ được nuông chiều từ bé, mấy ngày qua lo lắng hãi hùng, không nghĩ tới sau khi trở về liền bị đưa đến Hàn gia, mà Hàn Thế Quân vẫn còn
chán ghét nàng.
Nàng ta lập tức đứng lên, chỉ vào Hàn Thế Quân
mắng: "Hầu gia, ta nói là ta trong sạch. Ngươi đưa ta về như vậy, vậy
sau này ta lấy chồng thế nào. Hơn nữa ta đã gả cho Hàn gia các ngươi,
sống là người của Hàn gia các ngươi, chết cũng là quỷ Hàn gia các
ngươi!"
Hiện tại Phương Sơ Vũ kiên quyết không thể về nhà, nếu về nhà, như vậy không phải đồng nghĩa với không đánh đã khai sao?
Người của Phương gia lấy được tin tức, cũng vội vàng chạy tới.
Phương đại phu nhân nghe được tin tiểu nữ nhi của mình đang khóc thút thít ở
trong phòng, cũng không để ý Thái phu nhân ngăn cản, vội vàng chạy vào.
"Ôi, nữ nhi của ta! Sao con lại khổ như vậy!"
Phương Sơ Vũ vừa nhìn thấy mẫu thân của mình, lập tức nhào tới, nước mắt cũng
giống như sợi dây chuyền hạt trân châu bị đứt không ngừng trào ra.
Sau khi hai mẹ con ôm nhau khóc một trận, Phương đại phu nhân mới đỡ Phương Sơ Viện ngồi xuống, sau đó nói với Hàn Thế Quân: "Mới vừa rồi Vũ Nhi
cũng đã nói, nó chỉ bị bắt đi mấy ngày, cũng không bị tặc nhân kia làm
nhục. Huống chi cửa hôn sự này là Hoàng thượng ban hôn, chẳng lẽ Hàn gia các ngươi ngay cả Hoàng thượng cũng không coi vào đâu sao?"