Gương mặt Hàn Thế Quân xanh mét, coi như là Phương Sơ Vũ vẫn còn thân xử tử, nhưng khi ở trong hôn lễ bị cướp tại chỗ, đây cũng là chuyện mà mọi người đều biết. Huống chi lúc ấy tên tặc nhân kia trước khi mang Phương Sơ Vũ đi còn lưu lại
những lời đó, càng làm cho người ta suy nghĩ xâu xa.
Cho nên
Phương Sơ Vũ còn tấm thân xử nữ hay không đã không còn quan trọng, nếu
như hắn còn cố ý để cho nàng ta gả vào Hàn gia, như vậy Hàn gia sẽ bị
người trong thiên hạ cười rớt răng cửa.
Nhưng mà mới vừa rồi
Phương đại phu nhân nói cũng có mấy phần đạo lý, Phương gia là nhà ông
bà ngoại của Hoàng hậu, chuyện này ngay cả Hoàng hậu đã mở một con mắt
nhắm một con mắt, cũng chính là muốn Hàn Thế Quân ăn thiệt thòi này.
Nhưng mà Hàn gia bọn hắn đâu phải chỉ một người, mấy ngày nay Thái phu nhân
và thái lão gia đều oán giận hắn không nên đi trêu chọc Phương gia. Hơn
nữa hiện tại Mộ Tử Liệt đột nhiên bị bệnh, Hàn Thế Quân cũng có chút hối hận.
Chuyện này nhất định là có người muốn cố ý chỉnh hắn.
Hàn Thế Quân lạnh mặt nói: "Nhưng mà Hàn gia chúng ta cũng không thể bị làm nhục như vậy!"
Phương đại phu nhân cũng biết cứng rắn ép buộc Hàn Thế Quân giữ Phương Sơ Vũ
lại quả thật không thể nào, bà ta suy nghĩ một chút nói: "Ta biết ngươi
chỉ sợ bên ngoài nghị luận, không bằng chúng ta mời ma ma trong cung
nghiệm thân cho Vũ Nhi, như vậy ngươi cũng yên tâm nhỉ!"
Hàn Thế
Quân cũng biết hiện tại cũng chỉ có biện pháp này, mặc dù chặn không
được nhiều miệng, nhưng cũng có thể để Hàn gia hơi đẹp mắt một chút.
Phương đại phu nhân thấy Hàn Thế Quân không dị nghị gì, liền nói với Phương Sơ Vũ: "Trong khoảng thời gian này, con ở lại đây. Ngày mai mẫu thân còn
tới thăm con nữa!"
Mặc dù, Phương Sơ Vũ cảm thấy ủy khuất vô
cùng, nhưng hiện tại nàng ta cũng biết không có bất kỳ biện pháp nào,
chỉ có thể đáp ứng trước như thế mà thôi.
Ngày hôm sau, Phương
đại phu nhân mang theo ma ma trong cung nghiệm thân cho Phương Sơ Vũ,
cũng xác nhận là tấm thân xử nữ. Lần này Phương đại phu nhân cũng thả
lòng, khẩu khí cũng không còn mềm yếu như trước đó.
"Các ngươi
cũng nghe thấy rồi đó, mặc dù Vũ Nhi bị bắt đi mấy ngày, nhưng thân thể
vẫn trong sạch." Phương đại phu nhân uống một ngụm trà, liếc mắt nhìn
Hàn Thái phu nhân và Hàn thái lão gia.
Thái phu nhân nhíu chặt
mày, bà ta vốn không bắt bẻ gì với Phương Sơ Vũ, gia thế tướng mạo mọi
người cũng không tệ, nhưng bây giờ ở trong ngày thành hôn đó Phương Sơ
Vũ bị tặc tử cướp đi, hơn nữa tặc tử kia còn ở trước mặt nhiều người để
lại những lời kia. Coi như thân thể Phương Sơ Vũ vẫn trong sạch, nhưng
người ngoài cũng cảm thấy Phương Sơ Vũ cũng đã sớm mất trinh tiết.
Nhưng mà, hiện tại Phương đại phu nhân mời ma ma trong cung, lại lấy hoàng
hậu ra thị uy, chuyện này làm bọn họ không thể không đón nhận con dâu
như vậy.
Vẻ mặt Thái phu nhân có chút khó coi: "Nàng dâu của Quân Nhi không có chuyện gì, như vậy thì cứ như thế đi. Lễ thành thân cũng
không cần làm lại, viện bọn họ cũng đã sớm thu thập thỏa đáng, chờ tối
nay để bọn nó động phòng đi!"
Mặc dù Phương đại phu nhân có chút
không vừa ý với thái độ của Thái phu nhân, nhưng bà ta đã thừa nhận nữ
nhi mình là nàng dâu, cũng không cần giữ không buông tha như vậy nữa.
"Vậy cũng tốt." Phương đại phu nhân lại uống một ngụm trà, liền đứng lên cáo từ.
Một đêm này, Phương Sơ Vũ liền ở lại trong phòng Hàn Thế Quân. Mặc dù Hàn
Thế Quân biết thân thể Phương Sơ Vũ trong sạch, nhưng trong lòng luôn
cảm thấy có vướng mắc.
Ngày hôm sau, liền đi chỗ Thái phu nhân,
nói là tuổi của Tiết Nhã cũng lớn rồi, không thể kéo dài được nữa. Chính thê cũng đã cưới vào cửa, không bằng cũng nâng nàng vào luôn.
Lúc này Thái phu nhân lại cảm thấy Tiết Nhã tốt hơn Phương Sơ Vũ rất nhiều, nên cũng gật đầu đáp ứng.
Cho nên Phương Sơ Vũ trở về phủ ba ngày sau đó, Tiết Nhã cũng được đưa vào Hàn gia.
Mà kể từ sau khi Tiết Nhã vào Hàn gia, hàng đêm Hàn Thế Quân đều ở trong
phòng Tiết Nhã, Phương Sơ Vũ biết trong lòng Hàn Thế Quân bất mãn với
nàng ta, tuy nhiên lại không dám làm gì.
Chẳng qua là mỗi lần
nhìn thấy Tiết Nhã ăn mặc như hồ ly tinh, liền khó chịu vô cùng, ước gì
xé rách mặt của nàng ta ra, để cho nàng ta cút ra ngoài. Lại bởi vì ngại vì trước mặt Hàn Thế Quân, cho nên vẫn cố nén.
Tình hình của Hàn gia như thế nào, ngược lại Tần Thư Dao cũng biết một chút, dù sao mấy
ngày nay cung nữ bên ngoài cũng đang nói
những chuyện này. Chẳng qua là
nàng lại không nghĩ rằng Tiết Nhã lại vì vậy mà lấy được sủng ái của Hàn Thế Quân.
Chỉ là, ở kiếp trước, Tiết Nhã cũng rất được Hàn Thế
Quân thích, dù sao nàng ta vô cùng hiểu được phải làm thế nào để làm Hàn Thế Quân vui vẻ.
Hôn lễ của Hàn Thế Quân trở thành chuyện cười
trong kinh thành, người của Hàn gia cũng bởi vì chuyện này mà vô cùng ít đi ra ngoài. Chỉ là, chuyện này rất nhanh đã bị một chuyện khác phủ
lên, đó chính là hôn sự của Mộ Thành Hi.
Trịnh gia gả nữ nhi tất
nhiên muốn nở mày nở mặt, hơn nữa Trịnh gia và Phương gia đều luôn không hợp. Mặc dù lần trước Phương gia có hoàng hậu trợ trận, nhưng mà Hoàng
thượng bởi vì việc hôn sự này mà tặng không ít quà lễ. Cũng làm cho
Trịnh gia nở mặt không ít.
Bởi vì các hoàng tử cũng lục tục đón
dâu, dù sao trong hoàng cung có không ít ít phi tần và công chúa. Cho
nên Hoàng thượng liền thưởng cho một trạch viện ở trong kinh thành.
Vốn Tần Thư Dao cũng ngây ngô ở trong cung đến chán rồi, vốn đang cho rằng
sau khi Hoàng thượng lập thái tử, mới có thể ra khỏi cung. Lại không
nghĩ rằng bởi vì hôn sự của Mộ Thành Hi, mà bọn họ có thể ra khỏi cung
trước thời gian.
Điều này làm cho Tần Thư Dao vui mừng ra lệnh cho cung nữ dọn dẹp từ trên xuống dưới ở trong cung.
Mặc dù Bạch Thiển là chính phi của Mộ Thiếu Dục, nhưng bởi vì trong ngày
thường Mộ Thiếu Dục cũng cưng chìu Tần Thư Dao, hơn nữa Bạch Thiển và
Tần Thư Dao cũng như tỷ muội, cho nên người trong cung cũng tôn kính Tần Thư Dao giống vậy.
"Dao tỷ tỷ, tỷ nói đến lúc đó chúng ta nên
chọn một trạch viện nào để sống đây! Ta cảm thấy được trạch viện kia
cũng không tệ, nơi đó phong cảnh đẹp lại tốt."
Từ sau chuyện lần
trước, Bạch Thiển liền trăm phương ngàn kế lấy lòng Tần Thư Dao và Mộ
Thiếu Dục. Bởi vì mấy ngày đó Tần Thư Dao được hầu hạ ăn ngon uống ngon, hơn nữa thái độ Bạch Thiển cũng cực kỳ thành khẩn, cho nên Tần Thư Dao
liền tha thứ cho Bạch Thiển.
Mà Bạch Thiển cũng khôi phục lại
hoạt bát thường ngày, kể từ khi biết có thể xuất cung, càng thêm vui
mừng không thôi, mỗi ngày đều đi theo phía sau mông của Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao nhìn bọn thu dọn đồ đạc, cười nói: "Sao có thể tự chọn được.
Hoàng thượng ban thưởng trạch viện nào thì chúng ta liền ở đó thôi!"
Sau ngày hôn sự của Hàn Thế Quân, bọn họ cũng không có cơ hội ra khỏi cung, cho nên cũng không có cơ hội đi xem trạch viện mà Hoàng thượng ban cho.
Bạch Thiển có chút mất mát, chỉ là rất nhanh đã khôi phục hưng phấn mới vừa
nãy: "Mặc kệ là trạch viện nào, cũng tốt hơn sống ở trong cung!"
Lúc này, một trận âm thanh trong trẻo vang lên, Tần Thư Dao và Bạch Thiển rối rít quay đầu lại.
"Đồ dọn dẹp thế nào rồi? Ta nghe nói ngày kế tiếp chính là ngày tốt."
Bọn họ đã liên tục thu dọn chừng mấy ngày, đợi đến sau này mang đi cũng kịp.
Tần Thư Dao cười gật đầu một cái, đi tới mặt trước Mộ Thiếu Dục, thấy hắn
mặc một thân y phục màu đen, mà bên hông đeo hà bao nàng tự mình thêu,
trong lòng có một chút thỏa mãn và vui vẻ. Mà người đứng bên cạnh Mộ
Thiếu Dục là Mộ Thành Hi, hắn mặc một thân trường bào màu xanh, trên mặt cũng mang theo một nụ cười thản nhiên.
"Nghe nói lần này Trịnh
gia lỗ vốn rồi. Tất cả mọi người đang nghị luận đồ cưới của đại tiểu thư Trịnh gia, lần này Ngũ hoàng tử phát tài rồi!"