Mặc dù bởi vì liên
quan đến Trịnh Anh Anh, nàng và Trịnh Uyển Uyển cũng giống như người lạ. Nhưng mà Mộ Thành Hi đã từng giúp nàng không ít chuyện, huống chi đây
cũng là đại sự của Mộ Thành Hi.
Mộ Thành Hi nghe được câu này, chẳng qua là bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Bạch Thiển cau mày, gương mặt buồn khổ, cách một lát mới thấp giọng nói: "Khi ta gả tới đây, giống như cũng không có đồ cưới..."
Nàng là bị ép buộc gả cho Mộ Thiếu Dục, huống chi lúc ấy nàng là một tiểu miêu nữ của Nam Tĩnh, có thể có đồ cưới gì.
Tần Thư Dao biết nàng có chút mất mát, dù hiện tại nàng mang danh Tam Hoàng phi, nhưng với Mộ Thiếu Dục cũng chỉ là quen sơ, hoàn toàn không có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào.
Hơn nữa mỗi ngày Bạch Thiển bị vây trong cung, cũng buồn khổ vô cùng.
Mộ Thành Hi nghe thấy, không nhịn được cười ra tiếng, nói: "Tam ca có không ít tiền riêng đâu. Tam tẩu còn lo lắng sao?"
Ngoại trừ Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục ra, những người khác đều không biết
thân phận thật sự của Bạch Thiển, cũng không biết Bạch Thiển và Mộ Thiếu Dục chỉ có danh phận phu thê nhưng không có quan hệ phu thê thật sự.
Bạch Thiển biết những thứ này cũng không thể nói với Mộ Thành Hi, cho nên liền bĩu môi, không nói gì thêm.
Khóe miệng Mộ Thiếu Dục hơi nở một nụ cười, sau đó đi tới bên người Tần Thư
Dao, nói với Tần Thư Dao: "Ngũ đệ nói muốn kết toán với nàng, cho nên
liền đi theo ta cùng trở về!"
Tần Thư Dao và Mộ Thành Hi cùng mở
một Vọng Hương Lâu, kể từ khi Tần Thư Dao gả cho Mộ Thiếu Dục làm trắc
phi, nàng liền không để ý đến chuyện của Vọng Hương Lâu, cho nên cũng
không biết hiện tại tiền lời như thế nào.
Mộ Thành Hi và Bạch
Thiển có chút ngạc nhiên, dù sao không có một người nào, không có một nữ tử nào thật sự hào phóng hiền thục, có thể cùng với những người khác
cùng chung một trượng phu. Thế nhưng Tam tẩu này lại không giống, dường
như không có một chút ác ý nào với Tần Thư Dao, coi như ánh mắt Mộ Thiếu Dục vẫn luôn đặt ở trên người Tần Thư Dao, Bạch Thiển cũng không lộ ra
một chút ganh tỵ.
Không biết nữ nhân này là quá giả bộ, hay thật sự đúng như thế.
Bạch Thiển hoàn toàn không chú ý tới bản thân đã bị người hoài nghi, vừa
nghe nói Tần Thư Dao hợp tác với Mộ Thành Hi mở một tửu lâu, liền ở một
bên oán trách Tần Thư Dao đều chưa từng mang nàng đi ăn.
Bởi vì
Tần Thư Dao và Mộ Thành Hi muốn kết toán, cho nên Mộ Thiếu Dục cũng
không đi quấy rầy, chẳng qua là bản thân về thư phòng trước. Mà Bạch
Thiển cũng cảm thấy không thú vị, cũng ở bên người Tần Thư Dao, nghe Mộ
Thành Hi và Tần Thư Dao nói tiền lời mấy tháng này.
"Dao tỷ tỷ, đợi chúng ta chuyển ra ngoài ở, tỷ phải mang ta đi nếm thử một chút!" Hai tay Bạch Thiển chống cằm, hơi bĩu môi nói.
Mộ Thành Hi nhìn bộ dạng Bạch Thiển hơi quệt mồm, đáng yêu vô cùng, không
khỏi cười, nói: "Chắc Tam tẩu chưa từng ăn thức ăn ngon ở kinh thành
nhỉ!"
Bạch Thiển vội vàng nói: "Bọn họ đều nói Ngự Thiện Phòng
trong cung tốt nhất. Nhưng mà sau khi vào cung, mỗi ngày đều ăn cũng cảm thấy cứ bình thường thôi. Còn không ngon bằng thức ăn ở ngoài nữa!"
"Tam tẩu ăn của ngon vật lạ quen rồi, đột nhiên muốn nếm thử một chút mùi vị dân dã. Chỉ là đây cũng không phải chuyện quan trọng gì, qua mấy ngày
nữa, đệ liền dẫn các tỷ tới Vọng Hương Lâu nếm thử các món ăn mới, nghe
nói là chút thức ăn đặc sắc của Nam Tĩnh, không biết Tam tẩu có thích
hay không!"
Bạch Thiển vừa nghe hai tròng mắt lập tức sáng lên, vội vàng gật đầu nói: "Thích, nhất định sẽ thích!"
Tần Thư Dao khẽ cau mày, nàng không biết rốt cuộc Mộ Thành Hi biết những
chuyện gì, mà đi dò xét Bạch Thiển. Nàng thấy trên mặt Mộ Thành Hi mặc
dù còn cười, nhưng trong tròng mắt lại thoáng qua một chút ánh sáng, cho nên giúp đở Bạch Thiển che giấu, nói: "Thiển Nhi, muội cũng đừng quá
tham ăn. Còn không biết là dạng món ăn gì đâu mà đã nói thích!"
Lúc này Bạch Thiển mới phát hiện mình sơ sót, vội cúi đầu giả bộ ngượng ngùng.
Mộ Thành Hi liếc mắt nhìn Tần Thư Dao, liền không nói gì thêm, lại cúi đầu xem sổ ghi chép.
Tần Thư Dao thấy bộ dạng này của Mộ Thành Hi, không khỏi khẽ thở dài một
cái, bị hắn biết cũng không sao, chẳng qua là hiện tại Mộ Thành Hi coi
Mộ Thiếu Dục là đối thủ cạnh tranh, cũng không biết có làm ra chuyện bất lợi với Mộ Thiếu Dục hay không.
Kiếp trước, nàng biết Mộ Thành
Hi bởi vì sợ Mộ Thiếu Dục đoạt ngôi vị hoàng đế của hắn, từng đoạn tuyệt với Mộ Thiếu Dục một thời gian, nhưng mà sau đó lại biết được tâm tư
của Mộ Thiếu Dục, hai người liền tốt trở lại.
Đời này không biết Mộ Thành Hi có giống kiếp trước nảy sinh hiểu lầm với Mộ Thiếu Dục hay không.
Rốt cuộc, Tần Thư Dao và Bạch Thiển chuyển ra bên
ngoài cung ở, bởi vì là
việc vui khi dời đến chỗ ở tốt, cho nên Mộ Thiếu Dục còn đặc biệt mời
mấy vị hoàng tử và mấy người bạn tốt trong triều.
Bởi vì Bạch Thiển chưa từng làm chuyện lặt vặt này, cho nên chuyện lo liệu bữa tiệc đều do Tần Thư Dao phụ trách.
Có kinh nghiệm kiếp trước cùng với kiếp này được Tần lão phu nhân cố ý bồi dưỡng, cho nên bữa tiệc như vậy cũng làm gọn gàng ngăn nắp, không chỉ
mời không ít nam quyến, Tần Thư Dao cũng thuận tiện mời Tần Khả Cầm và
Tô Nhã Hạm.
Bởi vì sau này Tần Khả Cầm là đại tẩu của Tô Nhã Hạm, cho nên quan hệ của hai người cũng tốt lên không ít.
Tần Thư Dao thấy Tần Khả Cầm càng thêm tự nhiên hào phóng hơn trước cũng cao hứng không ít.
Lần này, mặc dù nàng cũng gọi Tiết Nhã và Tần Tuyết Như, nhưng mà hai người bọn họ cũng rất thức thời lấy cớ thân thể không thoải mái cự tuyệt.
Điều này cũng làm cho Tần Thư Dao bớt đi không ít phiền toái.
Tô
Nhã Hạm thấy sắc mặt Tần Thư Dao đỏ thắm, hơn nữa Bạch Thiển cũng một bộ dạng ôn hòa thiện lương, không nhịn được tiến tới bên tai của nàng,
thấp giọng nói: "Quả nhiên tỷ là là người có phúc, vốn muội còn lo lắng
tỷ gả cho Tam hoàng tử làm trắc phi, chính phi phía trên sẽ đè ép tỷ.
Không nghĩ tới chính phi này nhìn số tuổi không chỉ nhỏ hơn tỷ mà hơn
nữa tính tình cũng không tồi, khắp nơi đều nghe tỷ. Người ngoài không
biết còn tưởng rằng tỷ là chính phi nữa!"
Nghe Tô Nhã Hạm nói
những lời này, Tần Thư Dao không khỏi nhíu mày một cái. Kiếp trước mình
vẫn luôn là chính thê, thói quen chuyện lớn nhỏ trong nhà do bản thân
làm chủ, hơn nữa quả thật Bạch Thiển có chút lệ thuộc vào nàng, hơn nữa
bởi vì trước đó Bạch Thiển hợp mưu với Bạch Tu Sinh bắt nàng đi, Bạch
Thiển càng thêm lệ thuộc vào Tần Thư Dao, khắp nơi cũng nhường cho nàng, lúc nào cũng đi theo nàng.
Trước đó ngay cả Mộ Thành Hi cũng bắt đầu hoài nghi, hiện tại Tô Nhã Hạm cũng nhìn thấu khác biệt. Nếu chuyện này bị người có tâm tư nhìn thấy, lại đi điều tra bối cảnh của Bạch
Thiển, như vậy đối với Bạch Thiển hay Mộ Thiếu Dục đều bất lợi.
Mặc dù hôn sự giữa Bạch Thiển và Mộ Thiếu Dục là một tay hoàng hậu bày ra,
nhưng mà hoàng hậu âm hiểm xảo trá, nhất định sẽ làm bản thân thoát khỏi sạch sẽ, sau đó sẽ hắt một chậu nước bẩn vào trên người Mộ Thiếu Dục.
Bởi vì nơi này còn có những khách nhân khác, cho nên Tần Thư Dao cũng không tiện lộ ra lo lắng, liền cười nhẹ giọng nói: "Đây cũng là ta có phúc
khí, tính tình Tam hoàng tử phi ôn hòa, ta lại lớn tuổi hơn nàng, cho
nên nàng mới khắp nơi nhường cho ta mà thôi!"
Tô Nhã Hạm cũng
không có bao nhiêu hoài nghi, vốn nàng cũng cho rằng như vậy, cho nên
nhìn thấy bộ dạng của Bạch Thiển cũng càng ngày càng cảm thấy Tần Thư
Dao là một người có phúc khí.
Tần Khả Cầm đã sớm biết Bạch Thiển
sẽ không làm khó đại tỷ nhà mình, mà tuổi hai người bọn họ cũng xấp xỉ,
cho nên ở cùng một chỗ nói cũng nhiều hơn.
Bởi vì Tần Khả Cầm đều ở trong khuê phòng đại viện, hiểu biết rất ít với những chuyện của thế
giới bên ngoài. Mà Bạch Thiển cũng lớn lên ở trong núi. Cho nên Bạch
Thiển nói rất nhiều việc hay việc mới mẻ, cũng làm cho Tần Khả Cầm cảm
thấy rất hiếu kỳ, lôi kéo nàng không ngừng hỏi lung tung này kia.
"Tỷ thật sự thấy con hổ sao? Thật sự giống như trong bức vẽ?" Tần Khả Cầm ngạc nhiên kêu lên.
Tần Thư Dao vội nhìn về phía Bạch Thiển, cau mày.