Được “diện kiến” muỗi phía Nam, mấy người họ càng nhớ nhà hơn, ăn cơm xong liền đến cửa hàng vũ khí ở Tân thành.
Cửa hàng vũ khí có đầy đủ các loại vũ khí, thậm chí có thể tìm thấy vài loại súng ống ở chỗ này, có điều giá vô cùng đắt, ít nhất lượng lương thực trên tay họ cũng không đủ để mua, bất quá người mua được cũng không nhiều.
Tân thành quản lý súng ống thả lỏng hơn thời trước song cũng không phải người nào muốn mua cũng được, phải là đội săn bắn và cứ mỗi năm người mới mua được một cây súng lục hoặc súng trường, đồng thời giới hạn số lượng đạn bán ra.Số lượng súng ống mỗi đội sở hữu bị kiểm soát chặt chẽ, một phần do tốc độ sản xuất chậm chạp số lượng súng đạn làm ra tương đối ít, mặt khác cũng e ngại đội săn bắt có lượng lớn súng ống gây rối ở Tân thành.
Tuy hiện nay tình trạng Tân thành khá ổn định nhưng các đội săn luôn không ngừng va chạm giành giật với nhau, nếu súng ống đạn dược truyền ra với lượng lớn sẽ càng loạn hơn.
Do đó phía Chính phủ Tân thành chính thức quản lý súng đạn và tiến hành khống chế.Bất quá đám người Cẩm Khê cảm thấy hứng thú với vài công cụ đi săn hơn, cung nỏ, cung tên, dao đi săn, lưới bắt thú, đủ loại kiểu dáng, Khương Thần đổi lấy một cái lưới bắt thú cỡ đại chuyên dùng vây bắt động vật cỡ lớn, loại võng này cứng chắc, nút thắt kết cấu đặc biệt để lưới tự do co dãn, thiết kế khéo léo tinh vi.
Ở C thị họ vơ vét được không ít dây thừng, cũng có sẵn nguyên liệu làm ra chiếc lưới này, hiện tại có thêm hàng mẫu trở về nghiên cứu một chút là có thể tự làm ra được.Ngoài ra Khương Thần không đổi thêm thứ nào nữa, Vick từng thu được một loại vũ khí tương tự cung nỏ, bản vẽ ra sau khi giao cho thợ mộc Diêu ông đã làm ra không ít hàng mẫu, lúc họ lên đường thợ mộc Diêu đã mở xưởng trong thôn, có tới mười mấy trợ thủ.Lại quay về nhà trọ, Hàn Diệp đã chờ ở đó, bên cạnh có thêm một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, dưới chân có hai bao tải.“Các cậu về rồi, tôi đang định ra ngoài tìm mọi người đây.
Thứ kia đã lấy được.
Các cậu kiểm tra xem thế nào?” Hàn Diệp nói, chân đá nhẹ vào bao tải.“Chúng ta lên trên nói đi.” Khương Thần thấy mấy người xung quanh đều đang nhìn vào họ.“Ôi coi tôi nóng vội chưa này!” Hàn Diệp cười, gật đầu với người đàn ông đứng cạnh.Mấy người họ khiêng thứ này nọ lên lầu, trong phòng hơi lộn xộn nhưng chả ai thèm để ý, Hàn Diệp mở bao tải ra “Trong này đều là hạt giống rau củ.
Người tôi tìm chính là lão Vương đây, ông ấy có mảnh đất trồng rau rất lớn, trồng đủ loại rau củ, đảm bảo đều là hạt giống thu được năm ngoái .”Hạt giống đều dùng túi vải trắng để đựng, một túi nặng mười cân, mỗi loạt hạt giống có mười cân, nhiêu đây cũng đủ cho bọn họ trồng, nếu thu hoạch được hết thì năm sau trong thôn sẽ không xảy ra tình trạng thiếu thức ăn nữa.Mỗi túi Cẩm Khê đều mở ra nhìn qua một lần.“Cậu yên tâm, đây đều là hạt giống tốt hết.” Người đàn ông trung niên đi cùng Hàn Diệp cứ im lặng nãy giờ thấy Cẩm Khê mở xem từng túi thì có chút không vui, cảm thấy người này không tin tưởng bọn họ.Cẩm Khê không nói gì tiếp tục mở một túi ra nhìn, quan sát kỹ càng.
Cuối cùng lấy một túi hạt giống cải dài và một túi hạt giống củ cải để qua một bên, cất những túi khác vào lại.Người nọ nhìn hai túi kia, mặt hơi đỏ lên, không nói chuyện nữa.Những túi khác chắc chắn không có vấn đề gì, kỳ thực thức ăn ở nơi này đều trồng từ sau trận thiên tai năm ngoái.
Mảnh đất trồng rau của ông cũng bị ngập lụt, sau đó để kiếm thêm một khoản, chủng loại cây trồng nào ông cũng trồng xuống một chút nên mới có đủ loại túi giống đồng đều thế kia.
Bất quá hai túi giống cải trắng và củ cải kia cũng thu hoạch vào năm ngoái nhưng là trước tháng Mười Một, bởi vì đám người Cẩm Khê muốn khá nhiều loại giống này nên người này tính chêm vào lừa bịp cho qua, ai ngờ cậu trai trẻ này xem xét từng túi thật.Cẩm Khê cũng không nói gì, số hạt giống cũng không tệ, tiếp tực mở bao tải còn lại ra “Đây là hạt bắp?” Cẩm Khê kinh ngạc, vốc một nắm hạt bắp lên quan sát, từng hạt đều lớn hơn hạt bắp trước kia, hạt nào hạt nấy to tròn chắc nịch, xem ra đúng là thu vào cuối năm ngoái.“Đúng vậy, năm ngoái ở đâu cũng thiếu lương thực nên tôi thử trồng một chút xem sao, ai ngờ có thể thu hoạch được, loại bắp nếp này rất ngọt.
Còn có hạt cao lương cũng tốt hơn giống ở phương Bắc, các cậu so sánh một chút là biết.”Cẩm Khê cũng vui vẻ “Đúng là rất tốt!” Nói xong gật đầu với Khương Thần.Tiếp theo chính là thời gian giao điểm, bởi vì hạt giống mang tới tương đối đầy đủ hết nên họ trả chẵn hai mươi kiện da thú, mặt khác đám người Cẩm Khê còn biếu Hàn Diệp một kiện coi như cảm ơn.“Cẩm Khê, cậu xem hạt giống bằng cách nào thế?” Diệp Khoa thấy rất kỳ quái, vì Cẩm Khê loại ra hai túi hạt giống nên trước khi đi lão Vương còn nói sẽ bù cho họ bốn túi hạt giống khác.“Thì tôi nhìn thôi, thực ra những hạt giống này cũng có chút biến hoá, cậu nhìn kỹ một chút là biết.”Diệp Khoa nghi ngờ mở một túi hạt giống cải trắng ra nhìn một hồi “Có gì lạ đâu, vẫn giống như hồi đó mà.”“Trước kia hạt giống cải trắng nhà cậu lớn như thế hả?” Cẩm Khê trừng mắt với hắn.Diệp Khoa nhìn lần nữa, vỗ vỗ đầu “Đúng ha, loại giống này phải gấp đôi hạt giống cải trắng hồi đó ấy chớ.
Những thứ khác cũng vậy ư?” Diệp Khoa nói, mở các túi khác ra nhìn “Ây da, nói đúng rồi.”“Loại giống này có thể trồng trong mùa đông thật sao?” Cẩm Hoa không tin cho lắm, “Nhưng vùng mình quá lạnh, gieo xuống có thể nẩy mầm được ư?”Cẩm Khê lắc đầu “Phải thử xem sao đã.” Nói rồi cột kỹ miệng các túi hạt giống thế hệ F1 lại, xếp chung vào một bao to “Đúng rồi anh Khương, chuyện hạt giống xong rồi, khi nào chúng ta trở về? Còn chuyện đó nữa?”Khương Thần gật đầu “Sáng mai chúng ta đi ngay, ở nơi này phòng giao dịch thu mua tin tức, Vick đã truy cập vào hệ thống internet của họ, ngày mai chúng ta đi rồi tin tức này sẽ lan truyền ra.”“Vậy là tốt