Bây giờ thì sao?
Chưa nói đến chuyện thời gian gần đây tập đoàn Phi Long bị Thịnh Uy Khống Cổ chèn ép, thực lực kinh tế bị tổn thất nặng nề, có nguy cơ dần mất đi vị trí doanh nghiệp đứng đầu tỉnh, hơn nữa Mục Hàn còn nhất định không chịu thua, gan to bằng trời, dám cá cược một năm với nhà họ Mục ở thủ đô.
Điều này càng khiến cho đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần cho rằng ngày chết của Mục Hàn sắp đến rồi.
Dù sao, vụ cá cược một năm cũng chỉ còn hơn bốn tháng.
Trong số bọn họ không một ai xem trọng Mục Hàn.
Bọn họ đương nhiên cũng chẳng coi thân phận ông chủ tập đoàn Phi Long ra gì.
“Đúng vậy, Nhã Hiên”, lúc này, Tần Lệ cũng lên tiếng: “Hai anh em Trương Tùng, Trương Khẩn đã liên hệ với nước ngoài, giành được một suất vào bệnh viện nổi tiếng ở nước Chiến Ưng cho Nhã Hiên rồi”.
“Mẹ nghĩ con ra nước ngoài chờ sinh sẽ tốt hơn rất nhiều so với việc ở lại Hoa Hạ”.
Không chỉ là Tần Lệ, ngay cả Lâm Lợi Cương cũng đứng lên nói.
“Mục Hàn, vẫn còn một chuyện nữa bố cũng phải nói rõ trước với con”, Lâm Lợi Cương nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Sau khi đứa bé ra đời chỉ có thể theo họ Lâm mà thôi”.
“Nếu như theo họ con thì bố sợ rằng đứa bé vừa ra đời sẽ trở thành trẻ mồ côi luôn mất”.
Ý của Lâm Lợi Cương đã rất rõ ràng rồi.
Mục Hàn tuyệt đối không có khả năng thắng trong vụ cá cược một năm với nhà họ Mục ở thủ đô.
Kết quả khi đó chỉ có một: Mục Hàn sẽ chết trong tay nhà họ Mục ở thủ đô.
“Bố, bố nói linh tinh cái gì thế?”, Lâm Nhã Hiên lập tức nổi giận nói.
“Bố cháu không hề nói linh tinh”, lúc này, Ngô Tâm Ưu lên tiếng: “Nhã Hiên, chúng ta đang tuỳ việc mà xét, dùng sự thực để nói chuyện cháu có hiểu không?”
“Đúng! Ai mà biết sau một năm, Mục Hàn nó có còn sống trên đời nữa hay không chứ?”, Tần Nam gật đầu nói: “Dù cho đứa bé này sinh ra mang họ Tần thì cũng tốt hơn cái họ Mục quỷ quái kia!”
Những người khác trong nhà họ Lâm và nhà họ Tần đồng loạt gật đầu tán thành.
“Mấy người, mấy người….”, Lâm Nhã Hiên không biết nên làm thế nào.
Rất rõ ràng, đám người này đã thương lượng xong xuôi từ lâu.
Lâm Nhã Hiên đành phải quay sang nhìn Mục Hàn với ánh mắt cầu cứu.
“Thứ nhất, mấy người vừa mới nói, cho Nhã Hiên ra nước ngoài đợi sinh, để đứa bé sinh ra ở nước ngoài, cháu kiên quyết không đồng ý, con của Mục Hàn cháu sao có thể sinh ra trên lãnh thổ nước ngoài cơ chứ?”
“Thứ hai về chuyện mấy người vừa nói, không cho con cháu được mang họ Mục theo cháu, chuyện này mấy người không có quyền lên tiếng.
Dựa theo luật pháp Hoa Hạ, chỉ có bố mẹ ruột của đứa bé mới có tư cách quyết định thay cho con mình”.
“Vậy nên, chỉ khi nào Nhã Hiên đồng ý với mấy người thì cháu mới không có ý kiến gì nữa”.
Mục Hàn lập tức thể hiện quan điểm của bản thân.
Nghe Mục Hàn nói như vậy, Lâm Nhã Hiên lập tức hiểu ra.
Cũng vội vàng bày tỏ thái độ của bản thân, nói: “Nếu như Lâm Nhã Hiên con đã lựa chọn gả cho Mục Hàn thì phải nghe theo ý chồng, con của chúng con đương nhiên sẽ mang họ Mục giống như Mục Hàn”.
“Còn về vấn đề nơi sinh của đứa nhỏ thì con nghe theo Mục Hàn”.
“Các vị, mọi người đều nghe thấy rồi chứ?”, biết được Lâm Nhã Hiên đồng lòng với mình, Mục Hàn không khỏi bật cười, nói: “Mọi người hãy trở về đi!”
Mục Hàn giơ tay làm ra tư thế tiễn khách.
“Càn quấy, rõ ràng là càn quấy!”, lúc này, bà cụ Lâm gõ mạnh cây gậy trong tay lên trên mặt đất, “Chuyện này có ảnh hưởng đến tương lai của đứa bé, mấy đứa có thể quyết định bừa bãi được hay sao?”
“Mục Hàn, cháu đúng là ích kỷ, cháu sắp phải thực hiện vụ cá cược một năm với nhà họ Mục ở thủ đô rồi, lúc đó ngay cả tính mạng của cháu cũng có thể gặp nguy hiểm, cháu lấy cái gì ra để bảo đảm cho đứa bé?”
Bà cụ Lâm nói như vậy, đám người nhà họ Lâm và