Những lần diễn sau này Giản Lâm chỉ cần đạo diễn kêu dừng là lập tức mặc áo choàng tắm, không cần ai nhắc nhở.
Trần Dương có đi vào phòng ngủ phụ xem vài lần, hắn cảm thấy thật thần kỳ, anh trai này tốt cuộc cũng cảm thấy lạnh rồi sao? Đúng là không dễ dàng.
Khoảng một giờ chiều, sau khi quay xong cảnh trong phòng tắm là thời gian nghỉ ngơi ăn cơm.
Giản Lâm thay quần áo của mình, vừa bước ra khỏi hậu trường Trần Dương đã nhắc nhở: Nịnh nọt, phần cháo nịnh nọt hôm nay cậu chưa có đưa.
Giản Lâm cầm lấy túi, xoay người đi tìm Phương Lạc Bắc bên ngoài, im lặng đi qua đưa túi.
Phương Lạc Bắc đang ngồi trên ghế nghỉ chân lướt di động, ngước mắt lên nhìn cậu, không nói gì mà duỗi tay cầm lấy.
Mới cầm, Giản Lâm đã xoay người rời đi.
Phương Lạc Bắc nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi, trong lòng buồn cười, con sói nhỏ này tính tình cũng không nhỏ.
Ngô đạo lúc này tới nói Vương đạo kêu anh đến chỗ ông.
Phương Lạc Bắc đứng dậy, đặt túi đựng cháo sang ghế nghỉ chân, tạm thời rời đi.
Một bên khác, Giản Lâm trở về liền chuẩn bị ăn cơm.
Trần Dương đã dọn cho cậu một hộp cơm nhỏ đặt trên cái ghế dài, lấy đũa dùng một lần, rót cho cậu một ly nước, một bên hầu một bên nói chuyện phiếm với Vân Dao, Khâu Soái.
Nói rất nhiều nhưng Giản Lâm chỉ vùi đầu ăn cơm, không chú ý nghe, hình như là Khâu Soái đang nói về đoàn phim của người bạn cậu ta.
Trong lúc trò chuyện, Khâu Soái bỗng nhiên nói một câu: "Đúng rồi, lần trước lúc tôi đi ra ngoài ở nhờ khách sạn người bạn đó, cậu ấy có nói một chút chuyện về thầy Lạc."
Nhắc tới Phương Lạc Bắc, cả ba người lập tức phấn chấn tinh thần, đầu tự giác gom lại một chỗ, hạ giọng.
Vân Dao: "Chuyện gì thế?"
Khâu Soái: "Là nói về lí do vì sao thầy Lạc ít ăn cơm ở đoàn phim."
Trần Dương: "Vì sao?"
Khâu Soái: "Nghe nói là trước đây anh ấy ở trong một đoàn phim bị hạ độc trong cơm."
Trần Dương: "Đậu má."
Vân Dao: "Thiệt hay giả vậy! Không thể đi? Hạ cái gì, thuốc hả?"
Khâu Soái: "Cái này thì không biết, chỉ biết nghe đồn có chuyện như vậy."
Vân Dao: "Khó trách anh ấy trong đoàn phim đều không thể ăn cái gì, uống nước cũng chỉ nước khoáng."
Trần Dương nghĩ: "Đúng đúng đúng, tôi lúc trước còn cảm thấy khó hiểu, sao anh ấy đến uống nước cũng chỉ uống những chai còn nguyên chưa mở nắp, uống mấy miếng xong liền bỏ." Hóa ra là như vậy.
Khâu Soái: "Cũng không chắc là thật, truyền thuyết về Lạc đại lão nhiều như vậy, ai biết thiệt hay giả."
Vân Dao: "Cũng đúng ha, không phải trước kia đoàn phim của chúng ta đều nói thầy Lạc không ăn là bởi vì ăn uống không tốt sao."
Trần Dương: "Ừm, cũng có khả năng đều không phải thật sự, tôi thấy anh ấy ăn cháo rất ngon miệng."
Khâu Soái: "Nhưng cũng chỉ là cháo."
Hai lỗ tai Giản Lâm đã sớm dựng lên, nghe vậy động tác ăn cơm dừng lại.
Trần Dương hỏi Khâu Soái: "Còn gì nữa không?"
Khâu Soái nghĩ nghĩ: "Không còn, bạn học của tôi không biết thầy Lạc đóng chung đoàn phim với tôi, trong lúc vô ý chỉ tùy tiện nói vài câu."
Khâu Soái: "Cũng đúng, sức ảnh hướng của thầy Lạc rất lớn, rất nhiều chỗ không tốt."
Vân Dao cùng Trần Dương đồng thời lộ ra biểu tình "Đương nhiên".
Trần Dương giơ tay chỉ cửa sổ đằng sau mình: "Lúc ấy tôi đứng chỗ đó, anh ấy đi ngang qua là tôi đã thấy có chỗ không đúng rồi."
Thấy Giản Lâm nhìn qua, Trần Dương giải thích: "Ngay lúc cậu đang đóng phim, tôi đi ra cũng nói với bọn họ là cậu để người trần đến áo choàng tắm cũng không thèm mặc kiểu gì cũng bị cảm lạnh.
Lạc đại lão vừa vặn đi qua phòng khách bên này, lúc đi qua tôi không thấy rõ, chỉ cảm thấy khí tràng của anh ấy rất mạnh."
Giản Lâm dừng một chút, theo bản năng hỏi: "Anh ấy nghe không?"
Trần Dương nhún vai: "Không biết."
Vân Dao: "Hẳn là nghe được đó, cửa sổ cũng không đóng lại."
Giản Lâm bưng hộp cơm, im lặng vài giấy, bên tai thổi qua câu "Tôi là đang đau lòng em".
"......"
Giản Lâm để hộp cơm xuống, đứng dậy.
Trần Dương: "Cậu không ăn nữa hả?"
Giản Lâm không đáp, giống như vừa nãy đi đưa cháo, không tiếng động nhanh chóng bước đi, đi vòng qua nội cảnh đến trước mặt Phương Lạc Bắc, cúi đầu nhìn, cháo chưa ăn, anh chỉ mới mở nắp của bình giữ nhiệt.
Phương Lạc Bắc thấy cậu lại tới, nhướng mày.
Giản Lâm nhìn cháo trong tay anh, hạ giọng: "Đừng ăn."
Phương Lạc Bắc: "?"
Giản Lâm khom lưng, đóng nắp bình giữ nhiệt lại rồi cầm cả cháo cả đồ ăn kèm đi, mới vừa xoay người đã quay đầu lại, sờ túi phát hiện chiếc hộp điện thoại, không đưa qua mà trực tiếp đặt xuống băng ghế dài chỗ mà Phương Lạc Bắc chuẩn bị ăn cơm.
Phương Lạc Bắc nhìn cả buổi, ánh mắt theo động tác của Giản Lâm, cuối cùng dừng lại bàn tay mới đặt hộp đựng điện thoại xuống, tay mới vừa thu lại, Phương Lạc Bắc đã nói: "Quay lại đây."
Giản Lâm đứng im, xoay người.
Phương Lạc Bắc không nhìn di động, quét mắt nhìn cái túi trong tay Giản Lâm, chậm rãi hỏi: "Cháo làm sao vậy?"
Giản Lâm không nói gì.
Phương Lạc Bắc chờ.
Giản Lâm mím môi: "Khét."
Khét?
Phương Lạc Bắc vẫn đang nhìn túi: "Chỉ có mỗi cháo khét?"
Giản Lâm: "Trong trứng có bỏ thêm chút muối."
"......"
Cháo khét, trứng nhiều muối, không đổ mà còn đưa cho anh?
Phương Lạc Bắc có chút bất ngờ, đây là tính tình không nhỏ, lá gan cũng lớn: "Cố ý nấu như vậy sao?"
Giản Lâm rầu rĩ: "Không có."
Phương Lạc Bắc giống như thầy giáo gọi học sinh cá biệt vào văn phòng, cứ một chút một chút hỏi: "Đến đây lấy lại là do lương tâm không chịu nổi sao?"
Giản Lâm hít mũi.
Phương Lạc Bắc: "Có gì liền nói."
Giản Lâm lại nói: "Tôi cũng muốn hỏi."
Phương Lạc Bắc ý bảo cậu hỏi đi.
Giản Lâm không nói, cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn với nội dung nằm dưới câu "Tôi là đang đau lòng em"
Giản Lâm: Anh đi vào phòng ngủ phụ nhìn là muốn tôi mặc áo vào để tránh bị cảm lạnh sao?
Phương Lạc Bắc nhìn di động, có chút bất ngờ là cậu sẽ biết, nhiều bất ngờ hơn chính là câu hỏi trực tiếp, ngước mắt nhìn Giản Lâm, nhướng mày.
Giản Lâm lại gửi qua một câu: Anh có thể nói mà.
Giản Lâm: Đừng lấy ánh mắt quét như vậy.
Mỗi một câu là một chủ đề.
Giản Lâm: Giống như câu"Tôi là đang đau lòng em" này, cũng không cần nói như vậy, có thể nói thẳng, "Tôi đang quan tâm em".
Bởi vì "Quan tâm" nên mới mua điện thoại mới cho cậu, bởi vì "Quan tâm" nên mới hy vọng cậu mặc áo vào đừng để cảm lạnh, chỉ dùng đôi mắt thì không nói được.
Phương Lạc Bắc ngồi trên ghế, im lặng.
Giản Lâm đem lời muốn nói thành tin nhắn, cầm theo túi muốn rời đi, lại bị gọi lại: "Sao cháo lại khét?"
Giản Lâm trấn định: "Cho ít nước, nồi cũng không tốt lắm."
Phương Lạc Bắc: "Trứng thì sao?"
Giản Lâm: "Tôi quên cho muối cho nên cho nhiều hơn một chút."
Phương Lạc Bắc: "Sau đó vẫn đưa cho tôi?"
Giản Lâm: "......"
Phương Lạc Bắc: "Lại là cảm thấy thẹn với lương tâm, cảm thây tôi quan tâm cậu, cậu không thể làm như vậy với tôi nên qua đây lấy lại?"
Giản Lâm cam chịu.
Phương Lạc Bắc hừ nhẹ: "Lá gan cùng tính tình lớn như nhau"
Là câu trả lời cho câu ở huyền quan: Đang buồn bực.
Thật ra cũng không phải do cậu cố ý cho nhiều muốn, nhưng cảm thấy khó chịu nên mới vẫn cầm lại đây.
Mới đưa qua không bao lâu đã cảm thấy hối hận, lại đi qua lấy lại để "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng".
Móng vuốt sắc bén được thu lại, con sói nhỏ vẫn là con sói nhỏ.
Phương Lạc Bắc không tức giận, bỏ qua tô cháo khét, nói Giản Lâm ngồi xuống, lại nói đến điện thoại trước mắt: "Biết là quan tâm , cũng không nhận sao?"
Giản Lâm vẫn là câu nói kia: "Tôi có thể tự mình mua"
Phương Lạc Bắc: "Không cần?"
Giản Lâm kiên trì: "Không cần."
Phương Lạc Bắc gật đầu, không nói nữa, chỉ hỏi: "Hiện tại tốt hơn chưa?"
Giản Lâm: "?"
Phương Lạc Bắc: "Cháo khét, trứng nhiều muối, di động cũng trả lại cho tôi, tâm trạng đã tốt chưa? Không buồn bực nữa chứ?"
Giản Lâm chậm rãi ngồi thẳng, vẻ mặt dần trở nên trong trẻo, không khó chịu gật đầu.
Phương Lạc Bắc bật cười.
Giản Lâm hít mũi, cậu cũng không phải người không biết điều, người khác đối xử với cậu như thế nào, trong lòng cậu ra biết ơn, Phương Lạc Bắc ở đoàn phim bao dung cậu rất nhiều: "Cảm ơn thầy Lạc."
Phương Lạc Bắc ý bảo cậu có thể đi rồi: "Ừm, đi ăn cơm đi."
Giản Lâm đứng dậy: "Cháo ngày mai tôi sẽ nấu."
Phương Lạc Bắc buồn cười: "Không phải nồi không tốt, dễ bị cháy sao?"
Chuyện này thì đơn giản, Giản Lâm: "Cho nhiều nước hơn là được."
Phương Lạc Bắc cười, cho dù không ăn cơm cũng không cảm thấy bực.
Điện thoại tặng người ta không nhận cũng không cảm thấy mất mặt.
Giản Lâm bên kia, bởi vì đã trả lại điện thoại, lời muốn nói cũng đã nói, trong lòng vô cùng thoải mái.
Một cái điện thoại hơn một vạn, cậu không thể nhận.
Về phần vì sao cháo khét, trứng nhiều muối, loại cảm xúc tức giận đã kìm nén từ tối hôm qua cho tới sáng hôm nay cậu cũng không rõ.
Tất cả những câu hỏi "Vì sao" đều theo tâm tình tốt hơn mà ném ra sau, chuyện gì cũng đã qua rồi, không có gì cả.
Trần Dương bọn họ thấy cậu trở về liền hỏi làm sao vậy, Giản Lâm cũng nói không có gì.
Chỉ có Nhị Béo, người thật sự không biết gì cả, lúc nhận được điện thoại của Giản Lâm vào tối hôm qua, hỏi câu "Làm sao vậy", không nhận được một câu "Không có gì", mà là ——
Giản Lâm đứng trước bồn rửa mặt trong phòng tắm, nhíu mày nhìn cái nồi chính mình nấu khét: "Nồi khét."
Nhị Béo: "Khét? Sao lại khét?"
Giản Lâm còn cau mày: "Không biết."
Nhị Béo buồn bực: "Không biết?"
Nhìn cái Giản Lâm cố gắng nhớ lại cách đây không lâu ——
Sau khi Phương Lạc Bắc gửi tin nhắn kia, cậu không trả lời mà đứng trước bàn một lát sau đó đi nấu đồ ăn mà mai phải mang đi.
Điều kiện phòng trong khách sạn hạn chế, mang theo nồi rất bình thường, theo thói quen của cậu thì cậu sẽ nấu cháo trong nồi một lúc cho đến khi chín, sau đó mở đổ vào ấm giữ nhiệt để một buổi tối.
Kết quả không biết lúc ấy cậu phát điên cái gì, nhìn vừng đen lại tưởng là gạo, vốc lấy một nửa ném vào nồi, đến khi vo gạo thì hạt vừng nổi lên mặt nước, lọc xong thì đổ hết vào bồn, đổ nước xong thì hết nước, hết "vừng", chỉ có một cái nồi không.
Giản Lâm: "......"
Không chỉ có như thế, nấu cháo còn không thêm nước, lọc sạch vừng rồi trực tiếp nấu, ngửi được mùi khét thì nhanh chóng rút dây điện, rửa nồi nấu một lần nữa cũng vẫn khét.
Về phần trứng chiên thì còn thảm hơn, cậu đập trứng gà, trứng thì bỏ vào thùng rác, vỏ trứng ném vào chảo chiên.
Giản Lâm: "......" Mình đang làm gì vậy? Mình đang nghĩ gì vậy? Mình đang phát điên cái gì vậy?
Ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, vẻ mặt sững sờ ánh mắt ngơ ngẩn, không giống cậu.
Nhị Béo vẫn còn bên kia đầu điện thoại, Giản Lâm như đi vào cõi thần tiên trực tiếp cúp, bấm mở WeChat, ngơ ngác nhìn câu nói "Tôi là đang đau lòng em."
Đau lòng......!Thật ra là quan tâm đúng không?
Hẳn là thế.
Tình tính phát điên như bây giờ, cụ thể, Giản Lâm cũng không nói được, hình như điều đó đã xảy ra từ lúc cậu kết thúc công việc vào hôm qua, không có vì sao nhưng cứ như vậy.
Mà giờ phút này,