Mọi người đều biết, dù diễn xuất của diễn viên có tốt đến đâu, một cảnh quay có trôi chảy đến đâu thì cũng không thể ngăn cản đạo diễn quay thêm vài lần.
Cảnh hôn của La Dự với Lâm Hi, Vương đạo cho dù xem cảm thấy rât tốt cũng vẫn nói: "Tốt, chúng ta quay lần nữa."
Vương đạo: "Nhân viên trang điểm đến trang điểm lại, Lâm Hi bĩnh tĩnh lại rồi chúng ta quay tiếp."
Phòng ngủ phụ quay trở lại tiếng người ầm ĩ, nhân viên trang điểm đến rất nhanh, các nhân viên công tác cũng vậy, không ai cho Giản Lâm thời gian để thẹn thùng, mà chính cậu cũng không cho ——
Vùi mặt trong cánh tay một lát liền ngẩng đầu, hạ chân xuống, cậu dựa vào cửa sổ lồi quay mặt ra để nhân viên trang điểm có thể tiện hơn trong việc trang điểm lại, nhưng khuôn mặt cậu vẫn đỏ bừng và sức nóng trên da cũng chưa lui xuống.
Nhưng cậu nhanh chóng điều chỉnh tốt.
Việc điều chỉnh này không phụ thuộc ở suy nghĩ của cậu, mà phụ thuộc vào việc hành động của cậu có theo kịp đoàn phim cũng như những yêu cầu mà đạo diễn đưa ra không.
Nói dễ hiểu hơn thì đó là sự chuyên nghiệp của diễn viên.
Rõ ràng, Giản Lâm rất chuyên nghiệp trong lĩnh vực của chính mình.
Phương Lạc Bắc không nói gì, Giản Lâm phải dặm lại lớp trang điểm, anh cũng phải trang điểm lại, đến khi trang điểm xong nhân viên trang điểm rời khỏi hậu trường, làn da đỏ bừng của Giản Lâm gần như không còn.
Hai người ngồi trên cửa sổ lồi lướt điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thẳng đến khi Vương đạo hô một tiếng "Các bộ phận chuẩn bị", Phương Lạc Bắc một bên cất điện thoại một bên nhìn về phía Giản Lâm: "Có thể?"
Giản Lâm cũng cất điện thoại: "Có thể."
Sự thật chứng minh, có thể chỉ có diễn xuất cùng cảnh quay, sau khi quay xong bốn đến năm cảnh hôn đã thành công biến Giản Lâm thành một con tôm được nấu chín.
Vương đạo: "Được, qua."
Tôm đứng lên từ cửa sổ, gương mặt như bình thường đi qua đống thiết bị quay phim trong phòng, vào phòng tắm thay quần áo.
Vương đạo rãnh rỗi, không nói gì, khi Giản Lâm vào phòng tắm ông mới ngẩng đầu từ sau màn hình theo dõi liếc măt nhìn Phương Lạc Bắc đang đứng bên kia một cái.
Trừng xong liền nói với nhân viên bên cạnh: "Lâm Hi kết thúc công việc."
"Thầy Tiểu Giản kết thúc công việc!"
Giản Lâm trong phòng tắm thay đồ, nhịp tím đánh như đánh trống, vài tiếng "Tan làm" cách một cánh cửa vô cùng rõ ràng nhưng cậu hoàn toàn không nghe thấy.
Khi bước ra phòng tắm, cậu đứng im trong phòng ngủ phụ.
Phương Lạc Bắc đi đến trước mắt cậu, nhìn: "Tan làm rồi."
Giản Lâm hoàn hồn: "Ồ, vâng." Theo bản năng nói: "Vất vả rồi."
Phương Lạc Bắc nhìn cậu, cong môi, ý vị sâu xa: "Không vất vả."
Giản Lâm dừng một chút, hiểu được câu không vất vả này có ý gì, màu đỏ vừa nhạt đi trên da lại lần nữa dâng lên.
Phương Lạc Bắc không đùa cậu nữa, rời đi
Sau khi kết thúc công việc hôm nay, Giản Lâm lại không thèm nói câu nào nữa.
Trần Dương tự hỏi sao sau khi quay xong cảnh quán bar lại không nói tiếng nào, đến hôm nay cũng không nói.
Thẹn sao? Ngượng hả?
Không thể chứ, anh trai này còn có lúc biết xấu hổ sao?
Trần Dương cắm chìa khóa xe đạp điện, cố ý quay đầu nhìn, Giản Lâm ngồi phía sau dựa vào lưng ghế, thần sắc như thường, hỏi: "Nhìn cái gì?"
Trần Dương nói thẳng: "Sao cậu không nói lời nào vậy?"
Giản Lâm: "Không có gì để nói."
Trần Dương mới không tin: "Bởi vì cảnh hôn hả."
Giản Lâm ngữ điệu như thường, trầm giọng xuống: "Lái xe."
Trần Dương quay đầu lại, bắt đầu lải nhải: "Này, cậu có chuyện gì thế, nhà tôi cũng đâu có sập."
Lại nói: "Ngày hôm qua không phải cậu đã nói, lui thì coi thì bị ong chích một cái, còn tiến thì coi như cậu đã chiếm được tiện nghi, quá cân bằng."
Giản Lâm nhàn nhạt nói: "Có muốn tôi xem lại nhật ký tin nhắn giúp cậu nhớ lại ngày hôm qua cậu nói lui , là ghi ong hay chó không."
"......"
Trợ lý Trần thành thật câm miệng.
Không khí an tĩnh, Giản Lâm lại nghe được tiêng tim đập của mình, thình, thịch, thình, thịch, còn nhanh hơn bình thường.
Không những nhanh, làn da nóng đến đỏ bừng trong lớp quần áo cũng chưa hết.
Giản Lâm yên lặng thở đều, cầm di động.
Trên giao diện tin nhắn, câu "Tôi là đang đau lòng cậu" lẳng lặng nằm đó.
Giản Lâm nhìn thoáng qua, nhìn một lượt, nhìn vài giây rồi lại nhìn vài giây, buông di động, lại cầm lên thoát tin nhắn, bấm vào, lại thoát ra, bấm vào, lại thoát ra, cuối cùng cậu bấm mở WeChat, tìm thấy một tổ chỉ có Phương Lạc Bắc
"Thầy dẫn diễn", xóa thay bằng "?".
Lưu lại thoát ra ngoài, tin nhắn của Nhị Béo hiện lên.
Nhị Béo: Thiếu chút nữa quên nói với mày.
Nhị Béo: Đồ của mày tao đã đem đến siêu thị, đến lấy sớm đi coi chừng người ta lấy mất.
Giản Lâm: Được.
Chờ đến khi lấy được đồ, đi thang máy lên lầu, Trần Dương vẫn đang còn buồn bực, hỏi: "Cậu mua lúc nào vậy? Không phải chuyển phát nhanh chứ?"
Nhìn cái thùng đã được mở ra, bên trong là một cái nồi cơm nhỏ, bếp điện từ, chảo cùng một ít chén đĩa, Trần Dương kinh ngạc: "Đây là dùng độc quyền à? Siêu thị cậu mở hả?"
Giản Lâm nghĩ đến cái gì, cong cong khóe miệng: "Ừm, là tôi mở."
Trần Dương không tin: "Bớt xạo đi." Khẳng định là chuyển phát nhanh, hoặc là tổ sản xuất mua dùm.
Lại tưởng tượng, ngồi ngốc trong đoàn phim đóng phim cũng không dễ dàng, làm diễn viên chính còn phải tự mình nấu ăn.
Ôm thùng đồ đi ra, Trần Dương thuận miệng nói: "Cậu tính làm đồ ăn để nịnh đến khi nào, thế sẽ không phải mỗi ngay đều nấu cho nam thần tôi chứ."
Đi đến phòng 1306, Giản Lâm ôm lấy cái thùng từ trong tay hắn, mở cửa: "Chuyện này thì cậu phải hỏi nam thần cậu."
Trần Dương: "Thôi bỏ đi, tôi không dám, cậu vẫn nên tiếp tục làm đi."
Không phải chỉ là món cháo cùng một món ăn đi kèm sao, cũng không chiếm bao nhiêu thời gian.
Kết quả ngày hôm sau, Trần Dương cầm lấy cái túi đặc biệt dùng để nịnh nặng hơn rất nhiều lần.
?
Tình huống là thế nào?
Ánh mắt lại nhìn vào bên trong, ba cái hộp đồ ăn.
?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Trần Dương buột miệng thốt ra: "Cậu nấu thêm món ăn?"
Giản Lâm rất chính đáng: "Thử nồi mới"
Sau đó thử luôn cả ba món?
Trần Dương nhanh mồm: "Nồi của cậu có động cơ phải chạy đường dài sao? Phải thử như vậy sao?"
Giản Lâm liếc mắt nhìn hắn, Trần Dương giơ tay kéo khóa miệng, được thôi, không nói thì không nói.
*
Cảnh quay ngày hôm nay là cảnh đối thoại của La Dự và Lâm Hi khi anh đưa Lâm Hi đến quán bar làm việc, cùng sự kiện sau khi giải quyết X ca, Lâm Hi cùng La Dự ở chung.
Cảnh trên xe quay rất suôn sẻ, Vương đạo không nói nhiều, đến cảnh ở chung Vương đạo lại bắt đầu phân tích cốt truyện cùng nhân vật.
Đơn giản mà nói chính là sự kiện của tên X ca, sau khi hôn ở phòng ngủ phụ, Lâm Hi cùng La Dự đã tiến vào một mối quan hệ trên tình bạn dưới tình yêu——
Lâm Hi không đến quán bar làm nữa, cũng không nói với mẹ mình, mỗi ngày vẫn đúng giờ ra ngoài rồi đúng giờ về nhà, những lúc ra khỏi nhà đều là La Dự tới đón, mang về nhà ở một đêm phòng ngủ phụ, rồi buổi sáng đưa về.
Vì thế mỗi tối, La Dự cùng Lâm Hi đều sẽ có một khoảng thời gian ở chung với nhau,
Nhưng cho dù như vậy, hai người