Sau khi Giản Lâm kết thúc phỏng vấn, La Hồng tự mình đưa cậu đi.
La đạo đầy mặt hai chữ vui vẻ, luôn mồm chủ động bắt chuyện với cậu:
"Gần đây có bận không?"
"Sắp sang năm mới rồi, bên Vũ Châu hẳn là không có nhiều đoàn phim lắm."
"Cậu gần đây có làm việc gì không?"
"Năm sau có đóng phim nào không?"
Sau khi nghe Giản Lâm trong khoảng thời gian này rất rảnh rỗi, hắn nhẹ giọng an ủi: "Trở về chờ tin tức đi, phỏng chừng trước Tết Âm Lịch còn phải gọi cậu đến đây thêm vài lần."
Giản Lâm vì phỏng vấn, giữ thái độ ổn trọng như ban ngày, tuyệt đối không thể để "Thất bại trong gang tấc".
Cậu không hỏi nhiều, gật gật đầu, nói có thể liên lạc bất cứ lúc nào.
Khi hai người bước đến thang máy, La Hồng nhìn Giản Lâm, cười cười: "Cẩn thận như vậy, căng thẳng sao?"
Trong lòng Giản Lâm lặng lẽ nói cậu không khẩn trương, chỉ là vì công việc mà giấu đuôi sói đi thôi.
Bộ dạng bây giờ của cậu thật sự đang lừa La Hồng.
La đạo thấy trước mặt đứa nhóc bên cạnh an tĩnh ngoan ngoãn như vậy, không nhịn được quan tâm quá mức, lại một lần nữa an ủi giống như người lớn tuổi cho đứa trẻ những viên kẹo vào ngày Tết: "Yên tâm đi, hôm nay cậu diễn rất tốt."
Giản Lâm có dự cảm vô cùng vi diệu.
Dự cảm vi diệu này cụ thể chính là: Cậu cảm thấy buổi phỏng vấn ngày hôm nay không bình thường như cậu đã nghĩ.
Và cậu còn có thể chắc chắn rằng: La Hồng bảo cậu đến thử vai, hẳn không phải để thử một nhân vật mặc áo rồng.
Vai phụ sao?
Có khả năng.
Giản Lâm nhạy cảm phát hiện dấu vết trong đống manh mối.
Nhưng cậu không vui vẻ quá sớm, dựa vào kinh nghiệm của cậu, mọi biến cố đều có thể xảy ra ngay một khắc trước khi bắt đầu quay.
Hơn nữa, ngay cả khi quá trình quay đã bắt đầu, đoàn phim vẫn có thể thay đổi người.
Lăn lộn trong thành phố này quá đủ lâu, đừng nói đến sóng to gió lớn, kiến thức nào cậu cũng đã trải qua rồi mới tích góp được.
Vòng giới trí này sâu bao nhiêu, cậu cũng đã sớm trải nghiệm rồi.
Cho nên đối với Giản Lâm mà nói, nếu thực sự có cơ hội, tuy cậu không buông tay, nhưng cũng không dám ôm quá nhiều hy vọng xa vời.
Một câu thôi, bình thường.
Đúng là ôm một phần bình thường này, sau đó La Hồng lại liên hệ với cậu gọi cậu qua, lúc đó Giản Lâm đều tích cực phối hợp.
Đến thử vai, chụp ảnh, điền vào các biểu mẫu.
Sau vài lần tiếp xúc và quan sát, Giản Lâm tuy không hỏi, nhưng trong lòng cũng tự giải được vài thứ: Dự án này không được công khai, và quá trình quay chụp hay thử vai đều là bí mật.
Bởi vì nó bí mật không nhiều người biết, cậu đến tận bây giờ vẫn không biết mình thử vai cho nhân vật nào, chỉ có thể từ buổi thử vai cùng buổi quay chụp ảnh trong vài giờ mà đoán ra lờ mờ.
Đây hẳn là bộ phim hiện đại, và nhân vật cậu thử vai có khả năng tương đối giống với hình tượng lứa tuổi bản thân cậu hiện giờ.
Không giống phim thần tượng chỉ cần ngoại hình, bộ phim này có những yêu cầu nhất định đối với kỹ thuật diễn xuất.
Nhân vật của cậu dường như phải thể hiện nhiều cảm xúc.
Mà bộ phim này sẽ được khởi máy vào năm sau.
Giản Lâm càng thêm tò mò, đây rốt cuộc là dự án gì?
Anh trai cùng em gái thấy cậu gần đây thường xuyên ra ngoài phỏng vấn, mà lần nào cũng là một đoàn phim đều khó hiểu hỏi cậu tình huống như vậy là thế nào.
Giản Lâm chỉ có thể nói: "Không biết."
Giản Lai: "Không biết?"
Giản Lâm nói đùa: "Có lẽ nó là một sản phẩm lớn chăng."
Giản Lai: "Nằm mơ đi em trai."
Chương Niệm Niệm bắt đầu mơ màng: "Nói không chừng thật sự là một dự án lớn, lần trước không phải trong lúc chú Chu cũng mọi người liên hoan đã nói, Phương Lạc Bắc về đây đóng phim, anh có khi lại cùng Lạc đại lão đóng phim thiệt."
Giản Lai, Giản Lâm trăm miệng một lời: "Tỉnh mau!"
Chương Niệm Niệm lật bài thi nghỉ đông oán giận hai anh trai: "Hai người là những con người không có ước mơ!"
Giản Lai hừ lạnh: "Mơ ước của anh là mở cửa hàng và tiết kiệm tiền, cái gì Phương Lạc Bắc với không Phương Lạc Bắc, Phương Lạc Bắc có thể cho anh tiền sao?"
Giản Lâm còn mơ thực tế hơn cả Giản Lai: "Mơ ước của anh là em gái của mình không phải mộng tưởng hão huyền mỗi ngày, mà là tốt nghiệp cấp 2 thi đậu cấp 3."
Chương Niệm Niệm thở dài lắc đầu: "Các anh là những người trong mắt chỉ nhìn thấy hiện thực, một chút cũng không thú vị."
Giản Lai không thú vị tiếp tục mở cửa hàng bán cháo, Giản Lâm không chút thú vị tiếp tục chịu khó đi thử vai.
Ba ngày sau, trước đêm giao thừa một ngày, Giản Lâm nhận được điện thoại từ La Hồng: "Chúc mừng cậu."
Đêm giao thừa sắp tới, Triệu Húc Đông thu xếp hành lý, vui vẻ lên đường về nhà đoàn tụ cùng vợ con mình.
Trước khi rời đi, hắn hoàn thành công việc cuối cùng của mình rồi vội vàng đến sân bay báo cáo với ông chủ Lạc: "Diễn viên Lâm Hi cuối cùng đã được định rồi.
Quá là không dễ dàng, tìm nhiều người như vậy, khó có thể tìm được người vừa ý, đoàn phim bên kia cũng cảm thấy nam sinh đó thích hợp."
Phương Lạc Bắc không tỏ ý kiến.
《 Cảnh Xuân 》 bởi vì chủ đề cùng một vài nguyên do khác, thời gian lựa chọn thành lập cùng tiến hành đều vô cùng bí ẩn, không công khai dù chỉ là một tí.
Dựa theo kế hoạch, trạng thái này sẽ được duy trì từ trước khi khởi động máy đến lúc đóng máy, bởi vậy một phân đoạn đều được tiến hành rất thầm lặng, bao gồm phần thử vai của diễn viên chính.
Do vậy diễn viên đóng vai Lâm Hi vẫn chưa thể chốt, việc tìm kiếm cũng không suôn sẻ.
Phương Lạc Bắc không có thói quen ôm đồm toàn bộ việc lớn việc nhỏ, tìm diễn viên là việc của đoàn phim cùng Triệu Húc Đông, anh không nhúng tay vào, tìm không thấy thì cứ tiếp