Ngày hôm sau, tầng sáu cao ốc Quảng Duyên
La Hồng cùng mấy người đồng nghiệp đợi diễn viên đến phỏng vấn.
Ngoại trừ Giản Lâm đến thử vai Lâm Hi, một đêm trôi qua, danh sách diễn viên thử vai cho nhân vật chính nhiều thêm vài nam sinh, vừa vặn đều đến cùng hôm nay.
La Hồng nhìn tư liệu của từng người, có chút hối hận khi gọi Giản Lâm lại đây.
Bởi vì sau khi so sánh, hắn phát hiện tư liệu mà mình còn nhớ của vị diễn viên trẻ kia không tính là tốt.
Những nam sinh khác cùng đến đây phỏng vấn, tất cả đều được học chính quy, còn có người học hí khúc từ nhỏ, cũng có người mới nhỏ đã được nhận vào chuyên ngành điện ảnh, ngấp ngưỡng hai mươi, xem ảnh chụp trên tư liệu thì vẻ ngoài đều vô cùng ưa nhìn.
Không giống với tư liệu La Hồng chuẩn bị cho Giản Lâm, trên đó không có ảnh, bằng tốt nghiệp để trống, kinh nghiệm chỉ có sáu chữ: Đang làm diễn viên quần chúng.
La Hồng hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn bị giựt dây thần kinh nào mà bùng linh cảm thấy rằng Giản Lâm thích hợp? Chỉ bởi vì hơn một năm trước thấy đứa nhóc kia diễn rất tốt sao?
Ai, bỏ đi, gọi cũng đã gọi rồi, cứ xem đã rồi biết.
Mấy đồng nghiệp ngồi cùng một chỗ, trò chuyện về mấy nam sinh hôm nay.
La Hồng ngồi ở vị trí quay lưng ra phía cửa, hắn dựa vào lưng ghế, nhớ lại Giản Lâm trong ấn tượng.
"1m7 đi, cao xấp xỉ tôi."
"Da hơi đen, dù sao làm diễn viên quần chúng dãi nắng dầm mưa khẳng định không thể trắng, cũng không biết bây giờ có trắng lên hay không."
"Vẻ ngoài cũng ổn, tuy không phải kiểu xuất sắc lắm nhưng trong đám diễn viên quần chúng thì tính là đẹp trai rồi."
"Chậc, ngẫm lại như vậy, hình như vẫn còn nét trẻ con."
Các đồng nghiệp sau khi nghe xong phần đầu, thì đột nhiên chú ý tới cánh cửa phòng họp phía sau La Hồng được mở ra.
Đứng đó là một nam sinh cao mặc áo khoác màu xanh nước, chưa đến 20 tuổi, trang phục đơn giản, đẹp trai tuấn lãng.
Tên là gì thì bọn họ không biết, ít nhất thì không nhìn thấy trong danh sách phỏng vấn ngày hôm nay.
Nhưng họ có thể chắn chắn rằng, cùng với chàng trai 1m7, có chút đen, vẫn còn là trẻ con, vẻ ngoài không đặc biệt xuất sắc trong miệng La Hồng tuyệt đối quăng tám sào cũng không liên quan đến chàng trai ở cửa này.
800 vạn phát bắn cũng không trúng!
La Hồng nhận ra ánh mắt của các đồng nghiệp mình đều đổ dồn ra phía sau lưng mình, cũng quay đầu lại, liếc mắt liền đối diện với Giản Lâm ở cửa.
Một giây, hai giây, ba giây......!
La Hồng hoảng hốt đứng lên, kinh ngạc mà đánh giá Giản Lâm, buột miệng thốt ra: "Cậu phẫu thuật thẩm mỹ rồi à?"
Mọi người: "......"
Giản Lâm rất bội phục trí tưởng tượng của La đạo, cậu thoạt nhìn rất giống người phẫu thuật thẩm mỹ sao?
Hiển nhiên không giống.
Bởi vì cậu không có tiền.
Đối với La đạo đang kinh ngạc nói không thành lời, Giản Lâm lễ phép cười: "La đạo."
La Hồng tự biết mình nói lỡ, nhanh chóng cười cười: "Ầy, một năm không gặp, thiếu chút nữa không nhận ra.
Tôi đùa với cậu một câu, đừng để ý.
Nào, vào đi." Vừa nói vừa nhìn chằm chằm nam sinh trước mặt.
Vào lúc này, hắn khẳng định vừa rồi mình quả thực phạm sai lầm.
Đầu tiên, Giản Lâm rất cao, còn cao hơn cả hắn, có thể ước chừng hơn 1m8.
Tiếp theo, Giản Lâm đã lớn rồi.
Bước đầu tiên trong quá trình lột xác từ một cậu bé sang một người đàn ông trưởng thành đấy chính là chút mỡ cuối cùng của trẻ con biến mất, đường nét ngũ quan trên mặt trở nên rõ ràng.
Giản Lâm hoàn toàn phù hợp.
Cuối cùng, trên mặt Giản Lâm không hề có dấu vết chỉnh sửa, màu da trắng, mắt hai mí sâu, sống mũi cao thẳng, khí chất sạch sẽ, thanh thuần của một thiếu niên.
Trong nháy mắt, chút hối hận tận đáy lòng của La Hồng bị gương mặt trước mắt này xóa sạch.
Hối hận? Hối hận cái rắm!
Là cậu ấy là cậu ấy chính là cậu ấy!
La Hồng đánh giá Giản Lâm, lộ ra một biểu tình "Mình quả nhiên không hề nhìn lầm": "Nào nào, vào đi." Quen thuộc mà khách sáo: "Mặc ít như vậy không lạnh sao?"
Không lạnh.
Nam sinh 18 tuổi, xương cốt cùng cơ bắp đều là hoàn toàn được "Rèn" mới qua, cả người khỏe mạnh, chỉ nóng chứ không lạnh.
Tuy hôm nay nhiệt độ lại hạ, bên ngoài chỉ có mấy độ, nhưng Giản Lâm trong ngoài chỉ cần hai cái áo là đủ, ai nhìn cũng đều cảm thấy cậu mặc vô cùng ít, nhưng cậu không cảm thấy lạnh, tay cậu vẫn còn ấm đây này.
Cậu không mặc đặc biệt vì buổi thử vai, nghĩ rằng những gì mình phải đối mặt là một bộ đồ rồng [1], trước khi ra ngoài chỉ tùy tiện lấy một chiếc áo khoác trong tủ.
Nhưng chính một thân đơn giản như vậy, mới khiến cho tất cả mọi người trong phòng họp thấy rõ vóc người của cậu ——
Thân cao, chân dài, dáng người vừa đủ, không quá gầy.
18 tuổi, bả vai rộng, mang lại chút cảm giác nam tính trưởng thành; lại bởi vì thân hình cao gầy, làn da trắng ngần mà lộ ra vài nét thanh thuần của thiếu niên.
Các đồng nghiệp nhìn nhau đầy ẩn ý, sôi nổi cúi đầu lật tư liệu phỏng vấn của Giản Lâm.
Tuy rằng trên tư liệu ngoại trừ tên và sáu chữ "Đang làm diễn viên quần chúng", thì tất cả cái khác đều không có.
Giản Lâm được La Hồng gọi vào ngồi xuống, cuộc phỏng vấn vẫn chưa bắt đầu, hai người nói chuyện riêng với nhau vài câu.
La Hồng: "Vẫn đang còn làm diễn viên quần chúng bên này sao?"
Giản Lâm gật đầu.
La Hồng cười cười: "Một năm nay hẳn không dễ dàng, ít các dự án khởi máy, cũng khó kiếm việc."
Giản Lâm không nói nhiều lắm: "Vẫn ổn ạ."
La Hồng thấy cậu ít nói, cố ý dẫn đường cho cậu nói thêm vài lời: "Đúng rồi, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"
Giản Lâm: "Mười tám."
Mười tám, trong kịch bản Lâm Hi cũng mười tám.
La Hồng ngoài ý muốn: "Tôi còn tưởng rằng cậu ít nhất cũng đã mười chín, qua tết sẽ là hai mươi." Dừng một chút, " Lúc đóng phim Tần Vương Cung, tôi nhớ rõ rằng bọn họ gọi cậu là lão diễn viên quần chúng ."
Giản Lâm vẫn không nhiều lời, ngắn gọn nói: "Tôi đi diễn sớm."
La Hồng: "Đóng phim mấy năm rồi?"
Giản Lâm: "Sáu bảy năm gì đó ạ."
La Hồng: "Ầy, vậy cũng có thể tính là lão diễn viên ."
Giản Lâm không thân với La Hồng, cậu tới để phỏng vấn, không phải tới để hỏi thăm việc nhà.
Cũng bởi vì đã làm diễn viên quần chúng lâu rồi nên cậu đối với những mối quan hệ trong giới đủ để hiểu rõ: Trong dự án chính thức, mọi người đều rất bận, không ai rảnh để đi quan tâm một diễn viên quần chúng cả.
Giản Lâm làm diễn viên quần chúng ít nhất cũng đã sáu bảy năm, số lần đi phỏng vấn nhiều không đếm xuể, biết chính xác diễn viên quần chúng ở trong lòng mọi người là như thế nào, cậu cũng rõ ràng luôn vị trí của bản thân, biết nên giao tiếp với mọi người như thế nào trong từng trường hợp.
La Hồng nhớ ra cậu, gọi cậu lại đây, cậu tới rồi, nhưng bọn họ không thân, La Hồng có thể nhiệt tình quen thuộc mà nói chuyện với cậu, nhưng cậu cần phải đúng mực.
Bởi vì cậu là diễn viên quần chúng, diễn viên quần chúng không phải diễn viên chính, không có gì không thể thay thế.
Việc sử dụng người quen, hay quen một người làm diễn viên quàn chúng là một quy luật và thói quen, La Hồng nhớ được cậu thì xem như là may mắn, mà cái vận khí này cậu hy vọng bản thân có thể nắm chắc, bởi vậy không thể lỗ mãng.
Theo lời của các tiền bối nói: Đoàn phim đều thích dùng diễn viên quần chúng cố định, dễ quản lý cũng dễ thông báo, nếu cháu thoạt nhìn ổn thỏa, bọn họ mới dám tin tưởng dùng cháu.
Giản Lâm: Hôm nay cũng là một ngày cần phải thận trọng.
Nhưng quan điểm của La Hồng lại hoàn toàn bất đồng, hắn không cảm thấy Giản Lâm sẽ là một người thận trọng và an tĩnh.
Trong ấn tượng, chàng trai trước mặt này lúc đóng phim Tần Vương Cung ngông nghênh và hoạt bát vô cùng.
Mấy đứa nhóc làm diễn viên quần chúng khác đều gọi cậu một tiếng anh Tiểu Lâm, lại còn vô cùng yêu thích tung ta tung tăng đi theo phía sau cậu mà nô đùa.
La Hồng đã không còn ấn tượng về dự án cổ trang hơn một năm trước, nhưng lại nhớ rõ Giản Lâm.
Nhớ rõ rằng cậu đóng vai một gã sai vặt bên cạnh nam phụ, mặc một bộ đồ cổ trang màu xanh xám, bởi vì là mùa hè nên ống quần và tay áo đều được xắn lên, lúc ấy cậu đi chân trần dẫn đầu một đám con nít trốn ra hoa viên phía sau điện Tần Vương Cung diễn cảnh diều hâu bắt gà con.
Một thằng nhóc bảy tám tuổi làm diều hâu, thêm một đứa nhóc trốn sau lưng Giản Lâm, còn cậu thì khẽ khom lưng mở rộng hai tay giả làm gà mái.
Âm thanh lanh lảnh từ chiếc chuông