Phương Lạc Bắc đùa: "Có thể là vợ của anh ta ở nước ngoài mang thai sinh đôi chăng."
Ngày tiếp theo, Giản Lâm mang theo chén mì vằn thắn đỏ mà Vương đạo thích nhất về đoàn phim để nhận lỗi.
Vương đạo ậm ừ nhận lấy nhưng không nói gì.
Giản Lâm ngồi ở bên cạnh, nghiêm túc kiểm điểm: "Hôm qua cháu quay cảnh kia có chút tổn thương.
Nhưng cháu không nên chạy, chậm trễ việc quay phim."
Một chén mì vằn thắn vừa đủ, ăn mấy ngụm đã hết sạch, Vương đạo bỏ chén xuống, lấy giấy lau lau miệng: "Chậm trễ hay không chậm trễ cái gì, cứ quay tiếp là được."
Chỉ khó chịu điều duy nhất: "Cháu chạy nhanh quá, cản cũng cản không kịp."
Giản Lâm nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng thừa nhận: "Cháu nhập diễn."
Vương đạo nhìn cậu, chậm rãi thở một hơi, giơ tay vỗ vỗ đầu Giản Lâm với vẻ từ ái của trưởng bối: "Không có việc gì, nhập diễn thì cứ nhập diễn, tôi nói rồi, chuyện này là bình thường."
Sáng sớm, trong trường quay rất bận rộn, hai người liền ngồi ở trong góc.
Giản Lâm: "Cháu lúc ấy cảm thấy rất khổ sợ."
Vương đạo: "Từ góc độ của Lâm Hi, đứng cách một cánh cửa,cậu ấy cảm thấy rất buồn."
Giản Lâm: "Nếu là Lâm Hi thật thì sẽ càng buồn hơn."
Vương đạo gật gật đầu: "Đương nhiên."
Giản Lâm hiện tại đã hiểu những "nhập diễn" mà Vương đạo nói, cũng giống như lời Vương đạo đã nói, ông không thể làm bất kể điều gì kể cả khi nhìn bọn họ ông vẫn luôn muốn giúp đỡ.
Giản Lâm giờ đây cũng muốn giúp Lâm Hi, cậu hỏi Vương đạo: "Chỉ có cách tách ra thôi ạ? Không có biện pháp khác nào sao?"
Vương đạo hỏi cậu: "Cháu cảm thấy vì sao bọn họ nhất định phải tách ra?"
Giản Lâm dùng sự hiểu biết của bản thân: "La Dự có lý do mình cần phải ra nước ngoài, Lâm Hi có mẹ và em gái, một người không thể mang người kia đi, một người không có khả năng rời đi."
Vương đạo dẫn đường: "Vậy vì sao không thể giống như lời cháu từng nói, một người ở lại, một người rời đi, hai người yêu xa?"
Giản Lâm rốt cục cũng đã hiểu: "Bọn họ quả thật không phải là người cùng một thế giới." Ngay cả khi bọn họ đã có một đoạn quan hệ ngắn ngủi.
Vương đạo thở dài: "Đúng vậy, không phải là người cùng một thế giới, yêu xa thì thế nào? Nếu tách ra, gọi điện, liên lạc, có điện thoại có Internet thì sao? Không thể gặp nhau, không sống chung, không có tiếng nói chung, bọn họ có thể nói gì? Làm cách nào để duy trì mối quan hệ này?"
Giản Lâm tự hỏi về nhân vật Lâm Hi: "Cuối cùng cũng chỉ có thể chia tay thôi sao?"
Vương đạo có lòng tốt và lòng trắc ẩn của một người lớn thường có, cười cười: "Đương nhiên không phải, tôi đã nói rồi, tôi không thích bi kịch."
Nói xong lại tiếp tục dẫn đường Giản Lâm: "Cháu cảm thấy chia tay là gì? Chia tay chỉ đơn giản là tách ra thôi sao? Hoặc cháu thử suy nghĩ theo góc độ của Lâm Hi xem, trong mối quan hệ giữa cậu ấy và La Dự, cậu ấy đã có được cái gì? Cậu ấy đã có sự thay đổi gì trong cuộc sống sau khi chia tay? Sau khi chia tay cậu ấy sẽ làm gì?"
Giản Lâm phản ứng rất nhanh: "Đây có phải là sự thăng hoa cuối cùng của bộ phim không ạ?"
Vương đạo gật đầu: "Thăng hoa."
Giản Lâm vừa nghĩ vừa nói: "La Dự rất tài giỏi, anh ấy đã sống một cuộc sống của một người thành công, đó là sự khích lệ vô cùng tốt đối với Lâm Hi"
"La Dự thích, La Dự nhường nhịn cậu ấy, cho cậu ấy những cảm giác và trải nghiệm chưa từng có trước đây."
"Lâm Hi trước kia từng nói muốn chia tay nhưng thật ra cậu ấy không hề muốn điều đó, cuối cùng khi chân chính phải chia ly thì cậu ấy lại không muốn dùng tình cảm để trói buộc La Dự, muốn để La Dự đi làm chuyện của mình."
Giản Lâm suy tư: "Đây là......"
Vương đạo: "Là trưởng thành."
Vương đạo lấy điện thoại ra bấm vào một bức hình rồi đưa cho Giản Lâm.
Trên màn hình là một bức tranh: Một vài cành cây đang chớm nở chồi non cắm trong một chiếc lọ.
Bức tranh này Giản Lâm đã nhìn thấy, nói đúng hơn thì đây là đạo cụ trong bộ phim: La Dự đã vẽ nó như một món quà tặng cho Lâm Hi rồi đặt nó bên cạnh quầy thu ngân của quán cà phê để quảng cáo sản phẩm mùa xuân mới của quán.
Giản Lâm đã hiểu vì sao bộ phim này lại được đặt tên là《 Cảnh Xuân 》.
Gọi là 《 Cảnh Xuân 》, không phải bởi vì đó là khoảng thời gian ngắn ngủi, mà nó là những hy vọng mới——
La Dự giống như ánh sáng mùa xuân mà Lâm Hi đã nhìn thấy ở dưới đáy cuộc sống của mình, cho dù chỉ là trong một mùa ngắn ngủi.
Cành cây vừa mới đâm chồi non cũng giống như cuộc đời của Lâm Hi, giống như Cảnh Xuân đã vẽ ra một cuộc đời mới.
Vương đạo cất di động: "Cho nên, Lâm Hi cùng La Dự tách ra, sau khi họ tách ra, cậu ấy bắt đầu cuộc sống trưởng thành của chính mình."
Mà sau mùa xuân là mùa hè rực rỡ và chói mắt.
Mùa hè rực rỡ mang ý nghĩa của cuộc sống đầy chói lọi.
Vương đạo: "Cuối cùng, sau rất nhiều năm, bọn họ sẽ gặp lại nhau vào một dịp nhất định nào đó."
Từ "Cuối cùng" này cùng "Lại lần nữa gặp nhau", mới là cái kết thực sự của bộ phim.
Giản Lâm trong nháy mắt đề hồ quán đỉnh [*], tách ra, trưởng thành, lại lần nữa tương ngộ, có lẽ sẽ để lại trong lòng khán giả một cái kết mở, nhưng mà La Dự và Lâm Hi cuối cùng sẽ trở thành người phù hợp nhất ở bên nhau.
Bởi với sự chia ly cùng trưởng thành, cánh cửa kia đã bị phá vỡ.
Giản Lâm không biết nghĩ đến gì đó mà hỏi Vương đạo: "Sau đó sẽ quay cảnh La Dự sau khi ra nước ngoài và một mình Lâm Hi ở trong nước ạ?"
Vương đạo: "Có một vài cảnh."
Giản Lâm không rõ kịch bản sẽ sắp xếp như thế nào, cho nên cậu đề ra một giả thiết: "Nếu Lâm Hi có lại cơ hội đi học, cậu ấy học lại rồi thi đại học thì thật ra cậu ấy có thể học vẽ tranh."
Vương đạo nhìn Giản Lâm.
Giản Lâm: "Cậu ấy sẽ là sinh viên ngành hội họa, sau này sẽ có thể làm cùng ngành với La Dự, cho dù không thể cùng giới thì ít nhất những gì mà La Dự hiểu, cậu ấy cũng hiểu một ít."
Giản Lâm: "Bởi vậy mà họ sẽ không còn là người của hai thế giới nữa, bọn họ đã trở thành người cùng một thế giới, chỉ là La Dự bước nhanh hơn đã đứng phía trước, còn Lâm Hi đến chậm, đứng ở phía sau."
Giản Lâm nói một hồi, đôi mắt trong trẻo của cậu đong đầy ý cười: "Chỉ cần là cùng một con đường, người nọ bước nhanh hơn sẽ đuổi kịp, người kia bước chậm hơn, đợi từ từ thì hai người luôn có thể đến cùng nhau"
Vương đạo nghe lời này, ngạc nhiên, qua một lát không biết ông nghĩ đến cái gì mà bỗng nhiên đứng lên, hét lớn một tiếng: "Đúng! Chính là cái này!"
Chính là cái nào cơ ạ, Giản Lâm lúc ấy còn buồn bực, qua mấy ngày mới biết được, Vương đạo đã sửa lại kịch bản.
Nghe nói là sửa lại cảnh sau khi Lâm Hi chia tay La Dự, Lâm Hi ở một mình trong nước——
Lâm Hi khi đến thăm nhà bà Chu, luc cậu giúp bà Chu dọn dẹp nhà ở thì vô tình thấy những món đồ cũ từ người chồng đã mất của bà, trong đó có rất nhiều sách vở, tập tranh vẽ, thậm chí là giáo án khi dạy học sinh trước đây.
Lâm Hi thấy thì cảm thấy tò mò, cũng có hứng thú, bà Chu đã hào phóng tặng toàn bộ cho Lâm Hi, để Lâm Hi mang về xem.
Vài năm sau, khi Lâm Hi