Cảnh Xuân của em.
Lâm Hi cùng La Dự chia tay vào đầu tháng năm, 《 Cảnh Xuân 》 đóng máy, mà thời gian quay《 Diễn Lộ Chi Vương 》 cũng vào tháng 5.
Giản Lâm có đôi khi sẽ ở trường quay, nhìn La Dự trong phim, lại nhìn Phương Lạc Bắc ở ngoài bộ phim, có một cảm giác hòa quyện giữa cốt truyện và thực tế, và ngay cả những cảm xúc cũng được kết nối với nhau ——
Bọn họ phải xa nhau, cậu phải đi con đường có thể đuổi theo La Dự / Phương Lạc Bắc.
Vì thế lúc quay phim, Giản Lâm gần như có thể hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của Lâm Hi.
Tâm trạng của cậu, cách cậu nhìn La Dự, tất cả những tình yêu say đắm và sự đam mê đều là của Lâm Hi, cũng đều là của cậu.
Những cảm xúc tự nhiên này được chuyển thành kỹ năng diễn xuất trước ống kính và có một hiệu ứng hoàn hảo: Đó là cảm xúc thuần khiết nhất của Lâm Hi còn niên thiếu.
La Hồng, Ngô đạo bọn họ không biết rõ chuyện, Giản Lâm quay phim lâu như vậy, diễn nhân vật Lâm Hi càng ngày càng tự nhiên, đến diễn xuất cũng càng ngày càng tốt.
Vương đạo không nói thẳng ra, chỉ nói: "Lúc này mới tới chỗ nào chứ, Lâm Hi phải trưởng thành, Giản Lâm cũng phải trưởng thành, con đường của họ còn rất dài."
La Hồng nghe nói Vương đạo muốn mang Giản Lâm tham gia 《 Diễn Lộ Chi Vương 》, cười nói: "Giản Lâm có đạo diễn như ngài là bạn, cuối cùng cũng có thể debut rồi."
Ngô đạo cảm thấy lời này không đúng: "Đó chỉ là chuyện không sớm thì muộn, không có 《 Diễn Lộ Chi Vương 》thì cũng có 《 Cảnh Xuân 》."
La Hồng cùng Ngô đạo tranh luận: "Chuyện đó sao có thể giống nhau."
Ngô đạo: "Sao lại không giống nhau?"
La Hồng: "《 Diễn Lộ Chi Vương 》 là một chương trình tạp kỹ của đài truyền hình, có nhiều người tham gia như vậy, ai là chính ai là phụ? Trong đó sẽ có người mới, có nửa cũ nửa mới, có người đã nổi tiếng, các đơn vị liên quan, có ai không muốn debut tốt đâu?"
La Hồng: "《 Cảnh Xuân 》 thì không giống, ở trong《 Cảnh Xuân 》, Giản Lâm là diễn viên chính, tất cả những tiêu điểm đều tập trung vào cậu ấy."
Ngô đạo nghĩ nghĩ, đồng ý: "Thật đúng thế."
Nói xong, hai người đạo diễn đồng thời nhìn sang Vương đạo.
Vương đạo nhìn bọn họ: "?"
La Hồng: "Lão Vương, anh phải thiên vị đứa nhỏ một chút."
Ngô đạo: "Lỡ may mà tham gia chương trình này không nổi được, quay đầu chờ 《 Cảnh Xuân 》 ra mắt có khi quần chúng lại chửi chúng ta không biết tìm diễn viên chính"
Vương đạo trợn trắng mắt: "Chuyện này thật nhảm nhí! Tôi mang người đi mà không che chở, còn để hai người nhọc lòng hả?"
La Hồng cười: "Vương đạo ngài không nhọc lòng sao?"
Vương đạo hừ: "Tôi có nhọc lòng không? Tôi đương nhiên là vô cùng nhọc lòng."
Nhưng điều phiền não của ông không phải sắp tham giam chương trình, mà là bên phía của Phương Lạc Bắc.
Vương đạo vào một ngày nọ đã lén tìm Phương Lạc Bắc, yêu cầu anh: "Chờ đến khi Giản Lâm đóng máy, tôi hy vọng hai người có thể ít nhất hai tháng không liên lạc nhau."
Chuyện này thật ra cũng không tính là yêu cầu, ngược lại là quy tắc mặc định mà nhiều diễn viên mới phải tuân theo.
Bởi vì đoàn phim là một không gian khép kín, họ từ sớm đến chiều phải ở chung, lại còn diễn cảnh tình cảm, khó đảm bảo rằng trong lúc diễn không nảy sinh tình cảm.
Nhưng mọi người đều là diễn viên, không thể quay mỗi một bộ phim, không thể chỉ có tình cảm với mỗi một diễn viên, cũng không thể cứ quay một bộ liền thích một người.
Vì để nhanh chóng thoát vai, ra diễn, rất nhiều diễn viên sau khi đóng máy đều sẽ cam chịu có đoạn thời gian tận lực không liên lạc với nhau.
Vương đạo muốn mang Giản Lâm đi tham gia 《 Diễn Lộ Chi Vương 》, cũng muốn Giản Lâm nhanh chóng ra diễn.
Chuyện mà ông đề ra với Phương Lạc Bắc này không tính là yêu cầu, chỉ giống như một người mẹ, lo lắng đề nghị của mình có hơi tàn nhẫn, dỗ dành nói: "Một tháng hay hai tháng trôi qua rất nhanh."
Vương đạo: "Cậu có thể có một kỳ nghỉ, đi du lịch và thư giãn sau hai tháng quay phim.
Thật sự vô cùng nhàn, bận đến mức khó chịu rồi đến lúc này đã có thể ra ngoài mà đúng không."
Vương đạo: "Nếu thật sự không nhịn được thì xem TV cũng được."
Vương đạo: "Hai tháng, end—— đã trôi qua."
Phương Lạc Bắc nghe xong Vương đạo nói, buồn bã nói: "Anh đang suy nghĩ cách giúp tôi giải bệnh tương tư à?"
Vương đạo không vòng quanh: "Thì đúng thế còn gì."
Phương Lạc Bắc ngồi trên ghế nghỉ chân, hai chân bắt chéo, cười không chút để ý: "Vương đạo anh đang nói gì thế? Đóng máy thì cứ đóng máy, đóng máy xong cậu ấy đổi chú người yêu, tôi đổi thiếu niên khác, có gì để tương tư khổ sở? Anh đang nói chuyện với tôi sao?" ( Tiểu Lâm mau đến oánh chú người yêu nè)
Vương đạo im lặng.
Phương Lạc Bắc thản nhiên ngồi.
Sau một lúc lâu, Vương đạo nhìn Phương Lạc Bắc: "Cậu đừng có giả vờ, đừng có mạnh miệng."
Phương Lạc Bắc nhướng mày: Có sao?
Vương đạo đến gần anh, thấp giọng: "Thừa nhận việc bản thân bị thiếu niên mê hoặc đến không dứt ra được không có gì là xấu hổ." Còn bày ra vẻ mặt của người từng trải: "Tôi hiểu, anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà."
Phương Lạc Bắc vẫn là câu kia: "Tôi có sao?"
Vương đạo vẻ mặt ghét bỏ: "Được được được, cậu không hề có, cậu không hề bị mê hoặc." Cậu bình tĩnh, cậu vô tình, cậu yêu hận tình thù, được rồi đúng không?
Vương đạo: "Dù sao, ít nhất một tháng, tốt nhất là hai tháng trở lên."
Giao việc xong liền bưng ly trà uống một ngụm, cảm khái: "Thật đúng là giống a ——"
Lâm Hi cùng La Dự xa nhau vào tháng 5, bọn họ cũng thế.
La Dự buông tay, Lâm Hi cũng buông tay, họ phải trưởng thành, họ phải hoàn thành chuyện của riêng mình, bọn họ cũng thế.
Vương đạo vừa nghĩ vừa nói: "Kết quả cuối cùng của La Dự và Lâm Hi tôi không nhìn ra, chỉ có thể nhìn hai người."
Phương Lạc Bắc không đáp câu nói này, chỉ nói: "Đừng diễn sâu như vậy."
Vương đạo không thèm nói lý với Phương Lạc Bắc, vẫn nói suy nghĩ của mình: "Cho tới hôm nay, tôi thật sự rất tò mò, lúc trước tôi bảo cậu dẫn diễn là chỉ cần dẫn Giản Lâm diễn cảnh tình cảm, sao cậu dẫn diễn xong liền thành bây giờ?"
Phương Lạc Bắc nhìn Vương đạo, vẫn là một bộ dáng không thèm để ý.
Vương đạo chỉ chỉ lỗ tai của mình: "Cậu nói nhỏ thôi, tôi đảm bảo không nói với người khác."
Phương Lạc Bắc bỗng nhiên hỏi lại: "Dẫn diễn cái gì?"
Vương đạo chớp chớp mắt: "Thì dẫn diễn đó, lúc mà vừa mới bắt đầu quay cảnh tình cảm ấy, Giản Lâm không diễn được, tôi đã bảo cậu dẫn thằng bé."
Phương Lạc Bắc: "Lúc ấy tôi đồng ý với anh sao?"
Cái này thì thật đúng là không có.
Nhưng lúc sau rõ ràng là Giản Lâm diễn cảnh tình cảm càng ngày càng giỏi, trong khoảng thời gian ngắn có thể tăng level thì không thể là tự bản thân lĩnh ngộ, lập tức đã biết diễn, đương nhiên phải là diễn viên diễn chung dần......!
Từ từ!
Vương đạo không biết nghĩ đến gì mà trợn tròn hai mắt nhìn Phương Lạc Bắc: "Cậu không dẫn sao?" Sau khi phản ứng lại liền: "Cậu mẹ nó dám chơi vậy luôn?" Còn sớm như vậy?
Phương Lạc Bắc chỉ cười không nói.
Diễn viên diễn vai diễn chung với anh cho dù là bao nhiêu tuổi, cho dù diễn xuất có như thế nào, có thể quay phim thế nào, không thể quay thì đổi người khác, đây là bộ phim của anh, do anh quyết định.
Dẫn diễn? Hay là dẫn diễn cảnh tình cảm? Anh rảnh rỗi đến vậy à?
Một thiếu niên ký hợp đồng đóng phim, được thì chính là được, không được thì chính là không được, chỉ cần nói một vài lời hay, đưa đồ ăn nịnh nọt thì có thể để anh nhìn với con mắt khác, còn có thể ngồi xe anh rồi theo anh về nhà sao?
Có thể để anh vào đêm mưa mặc mỗi bộ đồ ngủ ở nhà cầm ô đuổi theo rồi mang về nhà, cho ngủ phòng ngủ phụ sao?
Đến phiên Phương Lạc Bắc hỏi Vương đạo: "Anh sẽ cho phép diễn viên ở trường quay của anh, ngoại trừ đóng phim còn kiêm thêm nhiều chức khác sao?"
Vương đạo buột miệng thốt ra: "Chuyện đó sao có thể." Diễn viên của ông, ở trưởng quay của ông đương nhiên chỉ có thể đóng phim.
Phương Lạc Bắc: "Nếu diễn viên của anh không vui thì ông sẽ dỗ dành người đó sao?"
Vương đạo: "Đương nhiên là không."
Nhưng những điều đó có liên quan gì đến chuyện họ đang nói:
Phương Lạc Bắc tiếp tục: "Nếu anh gọi cơm hộp mà thật lâu rồi mà chưa tới sẽ cố ý ra ngoài xem thử sao?"
Vương đạo: "Đi ra ngoài làm gì? Gọi điện thoại giục thôi chứ."
Phương Lạc Bắc: Nhưng anh đã làm.
Sớm hơn cả khi Vương đạo nói anh dẫn diễn, thậm chí sớm hơn ngày bộ phim khởi động máy.
Mà tất cả những lựa chọn này đều là bởi vì, người kia là Giản Lâm.
Phương Lạc Bắc cuối cùng cũng xác nhận với Vương đạo: "Tôi từ trước đến nay chưa từng dẫn bất kì ai." Trước kia chưa từng, bây giờ chưa từng, mà sau này cũng không bao giờ.
Vương đạo chợt nhận ra đây không phải là diễn rồi mới sinh tình.
Nghiến răng: "Là cậu chọc thằng bé qua bộ phim sao!"
Phương Lạc Bắc bình tĩnh: "Phim là của tôi, sao tôi không thể mượn."
Vương đạo không còn lời gì để nói: "Cậu!" Được, cậu thật giỏi.
Phương Lạc Bắc tiếp tục bình tĩnh: "Yên tâm, chuyện một hai tháng không liên lạc tôi có thể làm được."
Làm được cái rắm!
Vương đạo rốt cuộc cũng đã hiểu, Phương Lạc Bắc đâu chỉ không có nhập diễn, đâu chỉ phân rõ hiện thực với cốt truyện vô cùng rõ ràng, từ đầu tới đuôi anh đã đánh chủ ý lên người Giản Lâm rồi.
Cho nên Giản Lâm bên kia cuối cùng là có nhập diễn hay không nhập diễn cũng không ảnh hưởng đến anh.
Bởi vì cho dù Giản Lâm bên kia như thế nào, Phương Lạc Bắc nhất định phải dành chiến thắng.
Vương đạo giận, có chút khó hiểu: "Cậu cũng coi như là leo lên hết thảy, có kiểu người nào mà chưa từng gặp đâu, sao lại là Giản Lâm?"
Phương Lạc Bắc cũng hỏi: "Vậy thì La Dự sao lại là Lâm Hi."
Vương đạo không nói đến định mệnh, số phận hay những thứ siêu hình hão huyền nào đó, chỉ nói như đương nhiên: "Đương nhiên là Lâm Hi, Lâm Hi là ánh sáng mùa xuân của La Dự, là hy vọng của anh ta." Bỗng nhiên dừng lại, ông như hiểu ra cái gì nhìn về phía Phương Lạc Bắc.
Phương Lạc Bắc không nói chuyện với Vương đạo nữa, chuyển mắt nhìn Giản Lâm đứng cách đó không xa.
Thiếu niên kia đang nói chuyện cùng người khác, hình như phát hiện ra anh mà xoay đầu nhìn lại, vẻ mặt vui vẻ,đôi mắt trong trẻo.
Sáng ngời như một chùm ánh sáng.
Vào buổi tối cách đây vài tháng, sau khe hở nhỏ của cánh cửa 16 đang mở, rơi vào thế giới khô cằn lạnh lẽo của Phương Lạc Bắc.
Còn có câu nói nhẹ nhàng ân cần: "Chúc mừng năm mới."
Ánh mắt của Vương đạo chuyển từ Phương Lạc Bắc đến Giản Lâm đứng nơi xa, không cần phải nhiều lời nữa, thở dài: "Cảnh Xuân tốt đẹp nhưng nó ngắn ngủi và đầy phù du."
Cho nên mới phải xa nhau, mới phải trưởng thành, mới phải chào đón mùa hè rực rỡ cách đó không xa, dùng sức sống mãnh liệt của bản thân để đối mặt với sự thay đổi của các mùa sau này.
Vương đạo: "Sau khi cậu đóng máy cũng có chuyện mình cần làm sao."
Phương Lạc Bắc nhìn Giản Lâm đứng nơi xa: "Ừm."
Vương đạo lại bắt đầu nhọc lòng: "Khó không?"
Phương Lạc Bắc sau khi Giản Lâm rời tầm mắt cũng thu ánh mắt mình về, nghĩ nghĩ: "Có lẽ."
Vương đạo thở dài: "Từ trong miệng Phương Lạc Bắc cậu nói ra từ ngữ không xác định như vậy, xem ra là rất khó."
Cũng giống như muốn giúp đỡ, Vương đạo: "Vậy cậu làm chuyện của mình, tôi giúp cậu để ý cậu ấy."
Lại chậc một tiếng nói: "Để ý cậu ấy, không cho cậu ấy đổi chú."
Phương Lạc Bắc nở nụ cười.
Đề nghị sau khi rời đoàn phim phải một tháng không liên lạc được Giản Lâm gật đầu đồng ý, thời gian đóng máy đếm ngược gần ngay trước mắt.
Giản Lâm không còn hỏi vì sao La Dự nhất định phải ra nước ngoài, cũng không hỏi Phương Lạc Bắc, liệu họ có xa nhau như câu hỏi này không.
Cậu cũng như Lâm Hi, đều đang tận hưởng thời gian cuối cùng ——
Ban ngày đóng phim, buổi tối trở về tòa nhà 16.
Có đôi khi sẽ ngủ phòng ngủ phụ, có đôi khi sẽ ngủ phòng ngủ chính.
Có đôi khi sẽ cho cá ăn, cũng có đôi khi sẽ cùng Phương Lạc Bắc nấu đồ ăn.
Từ tầng hầm lên đến tầng ba của tòa nhà 16, tất cả đều được Giản Lâm dạo qua.
Những chiếc cúp được niêm phong trong tủ kính đều được cậu lấy ra ngắm nghía.
Hàng xa xỉ đắt tiền đến chói mắt, chiếc đồng hồ bạc triệu, hay khuy măng sét còn đắt hơn cả đồng hồ đeo tay, cậu đã thấy.
Chiếc Maybach đậu trong tầng hầm cũng đã bị dính bụi: khi giữ vô lăng và đạp ga đã có tiếng gầm rú.
Giản Lâm không thể nói rằng những thứ này không hơn hay không kém, nhưng nó đều đã qua, họ đều nhìn thấy nó.
Giản Lâm nhận ra cảm giác của mình: "Có vẻ như nó là như vậy."
Phương Lạc Bắc hỏi cậu: "Em thích gì nhất?"
Giản Lâm: "Trừ cúp ra thì là xe." Chiếc xe màu đen của Phương Lạc Bắc quả thật vô cùng siêu ngầu, không chỉ mỗi Nhị Béo thích, là con trai ai cũng thích.
Phương Lạc Bắc không đưa cúp được: "Sinh nhật năm nay sẽ tặng em chiếc xe nhé."
Giản Lâm không nói câu "Em có thể tự mình mua", mà nói: "Em có thể chọn không?"
Phương Lạc Bắc cười, bóp mặt cậu: "Không thèm tự mình mua nữa hả?"
Giản Lâm không biết học từ chỗ nào: "Chú là của em."
Phương Lạc Bắc trong nháy mắt đã đoán được: "Học sinh trung học hiện giờ có phải biết nhiều quá rồi không?"
Giản Lâm giải thích: "Không phải học sinh trung học hiểu nhiều đâu, là do anh em dầu hay muối cũng không ăn, Hàn ca đưa quà gì cho ảnh ảnh cũng không cần, khiến Hàn ca tức muốn sùng máu, đóng cửa tiệm trà sữa ba ngày không mở.
Em gái của em ba ngày không có trà sữa miễn phí uống, lại không dám giận dỗi Giản Lai, chỉ có thể nhắn tin cho em nhất định đừng như vậy, nếu anh nhận