Phiên ngoại 1:
Giản Lâm trả lời: Không phải, là tôi cùng Phương Lạc Bắc.
"Chúng ta đều là người đá phải cái ván sắt, đúng không."
"Cũng coi như là có kinh nghiệm."
"Như một câu tục ngữ, bạn không thể ngã xuống cùng một nơi, phải không?"
Người đại diện của Chung Trì lời nói thấm thía: "Dù sao cảnh diễn của cậu ở đây không nhiều lắm, có chuyện gì thì cậu cũng phải nhẫn nhịn, nhường một chút, có được không."
Chung Trì vừa muốn nói đã bị người đại diện ngắt lời: "Tổ tông ơi! Coi như tôi cầu xin cậu được không? Chúng ta phải thực tế một chút, cậu nhìn tình huống hiện tại đi!"
"Thực tế chỉ là nhất thời, nhất thời đó, tuy trước kia người ta là diễn viên quần chúng, nhưng hiện giờ người ta đã vô cùng nổi tiếng, còn là diễn viên chính đó!"
"Cậu có không cam lòng cũng vô dụng!"
《 Chổng vó 》 là một phim mới mà Giản Lâm vừa tiến tổ, đây là tác phẩm của đạo diễn lớn, là bộ phim hài thương mại, tiền đầu tư lên đến vài trăm triệu, Triệu Húc Đông là người đứng sau cánh gà, Vương đạo phải đọc kịch bản hồi mới có được vai chính này.
Cũng rất trùng hợp, phim mới khởi động máy được một tuần đã gặp là anh trai mỹ cường thảm lúc trước.
Người nọ tên Chung Trì, debut trong một show tuyển chọn tài năng, lúc trước chính là người thăm ban lôi lôi kéo kéo diễn viên quần chúng Giản Lâm để diễn mỹ cường thảm, cho dù debut với xếp hạng đứng nhất, nhưng kết quả cuối cùng vẫn rớt xuống tuyến 11, debut thất bại, hiện giờ chỉ có thể dựa vào sự nổi tiếng trong show tuyển chọn tài năng để công ty ép buộc đóng phim, không tính đến mức đỏ thẫm, nhưng cũng có chút danh tiếng.
Còn Giản Lâm là ai, hơn một năm trước, Chung Trì khả năng đã quên, một năm sau, phong thuỷ thay phiên nhau xoay chuyển, Chung Trì là ai rất nhiều fans chưa chắc đã có ấn tượng, Giản Lâm nhờ vào show truyền hình 《 Diễn Lộ Chi Vương 》 cùng CP với Phương Lạc Bắc chỉ cần mấy tháng ngắn ngủi đã trở nên nổi tiếng, hiện giờ còn là diễn viên chính của 《 Chổng vó 》.
Gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, Chung Trì không giấu được cảm xúc, trong lòng cảm thấy không phục lắm, cảm thấy chỉ là một người quay show tạp kỹ mà thôi, đỏ thì thế nào, đỏ là có thể dễ như trở bàn tay mà làm diễn viên chính của bộ phim này à?
Còn không phải bởi vì có người chống lưng sao!
Chung Trì vì thế mà cảm thấy khinh thường, ngày thường ở đoàn phim cũng chả thèm để ý đến Giản Lâm, mũi không phải mũi, mà mắt cũng không phải mắt, kiêu ngạo muốn lên trời.
Chuyện này bị người đại diện phát hiện lúc đến thăm ban, nhanh chóng chạy đi khuyên, chỉ sợ tổ tông này phạm tội với nhân vật lớn.
Khuyên nửa ngày, Chung Trì chỉ phun một câu: "Nếu anh cũng tìm cho tôi được một Phương Lạc Bắc thì diễn viên chính chính là tôi!"
Người đại diện tức muốn chết: "Lúc trước tôi muốn cậu tham gia《 Diễn Lộ Chi Vương 》nhưng sao cậu không đi!?"
Người đại diện tức đến muốn đập đầu vào tường, suýt chút nữa là nói sự thật ra: Bằng cậu sao? Cậu 18 tuổi? Cậu đẹp trai bằng Giản Lâm hả? Chân cậu có dài bằng chân cậu ta không?
Cho dù cậu có muốn bị bao dưỡng, người như Lạc đại lão cũng vô cùng chướng mắt cậu!?
Đừng có nằm mơ! Tỉnh lại đi!
Kết quả đoạn đối thoại của hai người không biết có phải bị người nào đó nghe từ bức tường không, sau một hồi lan truyền liền biến thành: Hóa ra người muốn tham gia《 Diễn Lộ Chi Vương 》 chính là Chung Trì, bị Giản Lâm chiếm mất, Giản Lâm đi tham gia 《 Diễn Lộ Chi Vương 》 quen Phương Lạc Bắc, hai người có một chân, vì thế mà Chung Trì tâm sinh đố kỵ, quyết định cướp Phương Lạc Bắc.
[ Não rất hữu ích, bạn đã có một bộ chưa.]
Quần chung đoàn phim ăn dưa: Oa nga ~!
Khi nội dung đó truyền tới tai Giản Lâm, Giản Lâm còn hỏi Trần Dương, có phải Chung Trì đã nói gì đó rồi bọn họ mới lan truyền thành như vậy không.
Trần Dương: "Mặc kệ nó đi."
Giản Lâm chuyên tâm đóng phim, không thèm để ý nữa.
Mấy ngày sau, Phương Lạc Bắc tới.
Tới một cách quang minh chính đại, ở trường quay mà cứ như ở nhà mình, tự do ra vào, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó.
Oanh động toàn tổ.
Phương Lạc Bắc còn cố tình bày ra bộ dạng vô cùng tự nhiên, sau khi tới thì chào hỏi đạo diễn với người mình quen trước, xem quay phim, xem lại màn hình phóng lại, cho người ta một loại cảm giác anh cũng là người trong đoàn, hoặc là liên quan đến bộ phim.
Chờ đến khi Giản Lâm đến phim trường ——
Phương Lạc Bắc nhận chai nước từ trong tay Trần Dương, đi qua đưa cho cậu
Giản Lâm khó hiểu: "Sao anh lại tới đây?"
Phương Lạc Bắc: "Ngốc ở khách sạn chán quá."
Đôi mắt Giản Lâm sáng ngời, đôi mắt đong đầy nước nở nụ cười với anh, Phương Lạc Bắc cũng cười.
Sự thân mật hài hòa không kiêng dè gì là người thì ai cũng nhận ra quan hệ giữa hai người không bình thường.
CP Bắc hướng Lâm tới ngay lập tức phun trào sức mạnh, đoàn phim sững người, trong đáy lòng là tiếng thét xuyên thủng bầu trời, aaaaaaaaaaaa, là real đó, là real luôn đí! Hoặc trong đáy lòng, đờ mờ, thật á hả? Thật sự là thật luôn á hả?
Đương nhiên là thật rồi.
Thật đến mức đừng nói đưa một chai nước, cười một cái, chiếc xe RV của Giản Lâm, Phương Lạc Bắc cũng tùy tiện vào ra, ghế nghỉ đặt trong trường quay Phương Lạc Bắc cũng tùy tiện ngồi, tất cả đồ vật của Giản Lâm, Phương Lạc Bắc đều có thể chạm vào, bao gồm cả bản thân Giản Lâm luôn ——
Vừa tan làm, Phương Lạc Bắc sẽ nắm tay Giản Lâm đi ra ngoài, có đôi khi còn xoa đầu ôm eo.
Tự mình chứng minh ý nghĩa của việc đại lão mê đắm thiếu niên, không thể tự thoát ra được.
Vừa ăn đường vừa khiến người hâm mộ ghen ghét.
Bởi vì người như Phương Lạc Bắc đẹp trai lắm tiền còn là ảnh đế, tài nguyên khan hiếm thế này mọi người không có biện pháp dùng chung, cũng thể độc chiếm một mình đúng chứ?
Nhưng cố tình lại bị Giản Lâm chiếm.
Chiếm thì chiếm đi, còn xuất hiện nhiều nữa chớ: Phương Lạc Bắc tới được một lần, mấy ngày sau lập tức ngày nào cũng đến.
Đến chỗ đạo diễn nói chuyện, ngồi xuống ghế đọc sách, rảnh rỗi vẫn cữ rảnh rỗi, có người tới muốn xin chữ ký thì ký, trên tay cầm chai nước, khăn giấy cùng điện thoại, nói chuyện, ăn chung tận đến khi tan làm, rõ ràng là bạn trai mười tám chữ hiếu.
Đạo diễn bộ phim《 Chổng vó 》 trước kia đã từng hợp tác với Phương Lạc Bắc, thấy anh hiện giờ diễn xuất đến thế này, mỉa mai: "Đã nhìn ra, trong nhà quản rất nghiêm."
Phương Lạc Bắc chỉ cười không nói.
Đạo diễn không nghĩ ra: "Cậu trước kia đâu có như vậy"
Phương Lạc Bắc liếc mắt nhìn đạo diễn một cái, kiêu ngạo nói: "Tôi vui."
Đạo diễn nghĩ nghĩ, lại nói: "Tuổi của Giản Lâm bây giờ vẫn nhỏ ha?"
Phương Lạc Bắc nhìn đạo diễn, buồn bã nói: "Chúng ta có thân nhau không?"
Đạo diễn bật cười xua tay: "Được được, tôi hiểu rồi, là tôi lắm miệng, lỗi của tôi, là tôi lắm miệng.
Không nhỏ, rất vừa lúc, vô cùng vừa lúc."
Người mà qua tuổi 30 đã từng có được một đại hệ liệt và tam kim ảnh đế, cùng xuất thân là diễn viên quần chúng, người 18 tuổi mới vào nghề thậm chí còn chưa có tác phẩm đầu tiên, ngoại trừ fan CP, người sáng suốt ai cũng sẽ không xem trọng.
Bên phía Giản Lâm, một số diễn viên trong đoàn hơi thân với cậu cũng đã từng quanh co lòng vòng hỏi mấy lần, thái độ của Giản Lâm rất rõ ràng, rành mạch nhưng cậu không hề có ý khoe khoang.
Chỉ có mỗi Chung Trì, một lần nọ khi chỉ có bọn họ, mặt cậu ta lạnh lẽo nói: "Trước kia thật sự không nhìn ra, cậu sẽ là kiểu người vì bản thân mà tính toán như vậy."
Vẻ mặt Chung Trì nghiêm túc: "Chẳng lẽ anh ta không phải chỉ muốn quen chơi với cậu à?"
Giản Lâm không khách khí, tại chỗ ngay lập tức gọi điện thoại cho Phương Lạc Bắc, lặp lại từng câu từng chữ không sót một chữ nào trước mắt Chung Trì, cuối cùng hỏi người bên kia đầu điện thoại: "Cho nên em cũng muốn hỏi, có phải anh muốn quen chơi với em không?"
Hỏi xong cũng không đợi Phương Lạc Bắc đáp, trực tiếp cúp điện thoại.
Chung Trì không nghĩ tới Giản Lâm sẽ kiêu ngạo như vậy, càng không nghĩ tới phong cách của cậu sẽ như vậy, vẻ mặt khiếp sợ: "Cậu, cậu làm gì vậy?"
Giản Lâm nhàn nhạt nói: "Không làm gì cả, triệu hoán thần thú."
Thần thú trưa hôm đó tới phim trường, như một con Ác long nhìn một con tốt, xoay quanh Chung Trì ba vòng, cuối cùng đứng yên, không nhanh không chậm mỉa mai: "Cậu rảnh lắm à?"
Chung Trì: "......"
Phương Lạc Bắc không thèm nhìn Chung Trì nữa, trông chẳng khác gì con Ác Long nhìn con tốt này chẳng đủ để nhét kẽ răng, xoay người, vừa đi đã nói câu: "Càng ngày càng khó dỗ." Miệng đầy yêu chiều.
Chung Trì: "......"
Chung Trì sau đó tự nhiên trở nên ngoan ngoãn lạ thường,