Phiên ngoại 2:
Mình sẽ vĩnh viễn yêu anh ấy.
Nghiêm khắc mà nói thì lần đầu tiên Giản Lâm đến Phương gia là năm cậu 22 tuổi.
Phương gia lúc đó đã làm một bức tượng cho Phương lão gia tử đã qua 100 tuổi, đây được coi là một sự kiện lớn của gia đình, tất cả những người thân và đàn em trong gia đình đều phải tham dự.
Phương Lạc Bắc cũng trở về, còn dẫn theo Giản Lâm vừa lúc được nghỉ phép, hai người vừa xuất hiện trong biệt thự lớn của Phương gia đã nghênh đón hàng chục ánh mắt dò xét.
Đồng thời, Giản Lâm cảm thấy những người này ít nhiều cũng có chút sợ Phương Lạc Bắc.
Vì thế nên lúc nhìn cậu, hình như có chút kiêng kị.
Sau đó Giản Lâm mới biết được, chú Lạc của cậu khi đó danh tiếng không tốt thì đó chỉ là ở giới giải trí, ở Phương gia, địa vị của anh vô cùng cao, bởi vì thế hệ này chỉ sinh ra một đống bùn nhão trét không thể trét lên tường, chỉ có Phương Lạc Bắc lăn lộn đến mức có thể hô mưa gọi gió, còn có thể dựa vào chính bản thân ra sức kéo cao cổ phiếu công ty Phương Hằng.
Chuyện rõ hơn khi đến thứ tư tuần trước lại trúng liền —— một bộ phim mà Giản Lâm làm diễn viên chính mới được phát hành trong năm ngày và doanh thu phòng vé đã vượt quá một tỷ.
Thị trường chứng khoán cứ như đong đưa trong gió: Giản Lâm tốt chính là Phương Lạc Bắc tốt, mà Phương Lạc Bắc tốt thì chính là Phương Hằng tốt.
Đi lên, đi lên, đi lên, tiếp tục đi lên, lên đến giới hạn!
Giản Lâm lén lút đùa với Phương Lạc Bắc: "Vậy thì không phải em có thể ngang ngược trong nhà anh à?"
Phương Lạc Bắc nắm tay cậu, nhéo nhéo: "Có anh ở chỗ này, em có lúc nào không thể ngang ngược."
Giản Lâm nói sự thật: "Em còn tưởng là sẽ như này cơ."
Phương Lạc Bắc nhìn cậu.
Giản Lâm thấp giọng: "Người nhà anh đưa cho em mấy vạn, kiu em rời đi."
Phương Lạc Bắc vẫn nhìn Giản Lâm.
Giản Lâm tự mình ngẫm lại cũng cảm thấy buồn cười, bộ không đúng hả, không phải nên có cảnh như vậy sao?
Phương Lạc Bắc bật cười theo
Giản Lâm lại sửa miệng: "Không đúng, nếu em với anh xa nhau thì cổ phiếu nhà anh nhất định sẽ rớt tùn tụt."
Hỏi: "Tụt không dừng?"
Phương Lạc Bắc bóp mặt Giản Lâm: "Tụt không dừng? Phá sản luôn đi."
Giản Lâm vỗ tay anh, giả vờ hung dữ: "Buông tay!"
Chỉ hung dữ một lần như vậy, động tĩnh hơi to một tí, trong sân cũng không có ai, kết quả vẫn bị lan truyền thành: Phương Lạc Bắc bị Giản Lâm giữ vô cùng chặt; Giản Lâm quản rất nghiêm khắc, Giản Lâm rất dữ; Phương Lạc Bắc bị Giản Lâm ép khô.
Giản Lâm: "???"
Phương gia nhiều người, nhiều quy củ, chuyện nhiều, Giản Lâm tới ngày thứ ba mới gặp được cha mẹ và em trai của Phương Lạc Bắc.
Cha Phương mẹ Phương giống như trong tưởng tượng của Giản Lâm, đếu là người lớn vô cùng uy nghiêm, mẹ Phương cho Giản Lâm bao lì xì, cha Phương ngồi xuống hàn huyên vài câu, hỏi một chút chuyện trong nhà, lễ nghĩa chu đáo, chỉ là bận quá, chưa nói được mấy câu đã phải đứng lên đi gặp họ hàng khác.
Em trai của Phương Lạc Bắc cả buổi không thèm nói một câu, cha mẹ vừa đi, hắn cũng đứng dậy thì bị Phương Lạc Bắc gọi lại.
Phương Cảnh Nguyên không kiên nhẫn xoay người, vẻ mặt phiền chán: "Làm sao?"
Phương Lạc Bắc: "Gọi người."
Phương Cảnh Nguyên cười lạnh, xoay mắt, không thèm nhìn Giản Lâm.
Phương Lạc Bắc: "Nghe nói lúc trước mày đánh cược đua ngựa ở Cảng Đảo......"
Phương Cảnh Nguyên tức khắc thu liễm vẻ mặt, nhìn về phía Giản Lâm, khẩu khí đứng đắn: "Giản ca."
Phương Lạc Bắc: "Cút đi."
Phương Cảnh Nguyên đảo mắt nhìn về phía Phương Lạc Bắc, ánh mắt lạnh băng, lui về phía sau vài bước, xoay người rời đi.
Giản Lâm vẫn còn khó hiểu: "Cậu ta gọi em là anh?" Nhìn Phương Cảnh Nguyên lớn hơn cậu không ít.
Phương Lạc Bắc: "Không thì sao? Gọi chị dâu à."
Giản Lâm xoay tròng mắt: "Có thể a, em tiếp thu mà."
Phương Lạc Bắc cười.
Sau khi trải qua quá trình thăm hỏi, Giản Lâm đứng vào vị trí "Chị dâu", Phương gia đã sắp xếp như vậy, Phương Lạc Bắc cũng đương nhiên mà dẫn dắt Giản Lâm, những người khác có nghi ngờ thì cũng chỉ dám nhìn chứ không dám hỏi nhiều, chỉ có Phương Cảnh Nguyên mũi không phải mũi, mắt không phải mắt.
Kết quả ngày hôm sau, cổ phiếu của Phương gia lại đạt đến giới hạn.
Giản Lâm nhìn thấy một số người xem thanh thị trường chứng khoán trong khi đang tham gia tiệc mừng thọ, không có chút nửa phần đau thương cho Phương lão gia tử, niềm vui khi nhìn vào đường màu đỏ không thể nói thành lời.
Giản Lâm nhịn không được cảm khái với Phương Lạc Bắc: "Mọi người ai cũng rất thực tế"
Phương Lạc Bắc lại nói: "Thứ sáu ngày mai em có thể có thêm mấy cái giới hạn."
Giản Lâm đã hiểu một chút con đường chơi cố phiếu của Phương gia: "Chúng ta chỉ cần ở đây thêm một ngày là cổ phiếu có thể tăng à?."
Phương Lạc Bắc dạy cậu: "Bất cứ khi nào chúng ta cãi nhau, thì có thể mua cùng có thể bán, cũng có thể kiếm."
Nhiều năm như vậy, Giản Lâm đã học rất nhiều điều từ Phương Lạc Bắc: "Không cần cãi nhau, anh chỉ cần hủy follow em trên Weibo, xóa xong sẽ tụt, đợi đến mấy ngày sao vờ như vô tình thêm lại thì sẽ tăng."
Phương Lạc Bắc: "Em đã học mấy cái kì lạ gì rồi hả."
Vẻ mặt hừ nhẹ của Giản Lâm giống anh đến bảy tám phần, lại nhún vai, nói: "Cũng đâu còn cách nào, em phải kiếm tiền dưỡng lão cho anh trước đã."
Thứ bảy, Phương Lạc Bắc dẫn Giản Lâm về nhà trước.
Căn biệt thự bị bỏ lại giống như một khối tài sản câm lặng không tương thích với thế giới, Phương Lạc Bắc nói, nếu không phải là tiệc mừng thọ thì năm nay anh cũng không thèm về đến một lần.
Giản Lâm căn bản không thèm để ý Phương gia, nhiều năm như vậy, Phương gia chỉ là một cái ký hiệu khảm trên tên Phương Lạc Bắc mà thôi, trừ điều này ra thì không có cảm giác tồn tại.
Giản Lâm: "Cho nên anh thật sự là lúc còn nhỏ đi lạc?" Không phải như trong truyền thuyết cái gì cái gọi là tư sinh tử, cũng không có liên quan gì đến ân oán hào môn luôn?
Phương Lạc Bắc: "Ừm."
Giản Lâm đã nhìn ra: "Ba mẹ của anh hình như rất bận." Đối với con trai lớn thì không để ý, đối với con trai nhỏ thì nuôi thả.
Tích cách rất cao ngạo, không có tí sự quan tâm nào của cha mẹ đói với con mình.
Phương Lạc Bắc: "Tài sản của gia tộc sau này sẽ được quản lý bởi quỹ tín thác, không cần lo về việc dưỡng lão, cũng không cần lo hậu thế sẽ phá của."
Con cái chỉ là để kéo dài huyết thống, cần phải có nhưng không quan trọng như vậy.
Nói trắng ra là, tình thân lãnh đạm.
Bọn họ nhận anh về cũng chỉ là nhận anh về, chả ai tỏ ra vui mừng.
Giản Lâm nghĩ thầm, chú Lạc của cậu năm đó chắc là sẽ có chút thất vọng.
Bởi vì chú là đứa con mới được mang về nhà, mà đứa con mới về lại không có được nhiều yêu thương và nhớ nhung.
Giản Lâm: Không sao cả, mình yêu anh ấy
Mình sẽ vĩnh viễn yêu anh ấy.
Tác giả có lời muốn nói:
【 Viết thêm cho mọi người một vài phiên ngoại miễn phí, ai đọc chương này cũng có thể mở 】
Mấy vài đoạn ngắn
( một)
Phó Tuyền Chu, thầy Phó dạo gần đây hơi bị buồn.
Anh có hai người bạn thân, cũng đều thuộc trình độ tam kim: Phương Lạc Bắc cùng Bách Thiên Hành, họ đều có bạn trai kiêm CP, chỉ có mình anh còn đơn côi.
Một số người hâm mộ qua đường có lẽ vì rảnh quá mà rầu thúi ruột hộ anh, ồn ào nói rằng anh nên đi tìm Phương Lạc Bắc, Bách Thiên Hành để học kinh nghiệm yêu đương kiêm CP.
Thậm chí còn có người đem CP Phương Lạc Bắc cùng Giản Lâm và CP Bách Thiên Hành cùng Giang Trạm hết hợp với nhau, nói với anh rằng thiếu niên mà anh tìm để yêu