Nhưng mà nàng không ngốc, nàng cũng ngầm cảm thấy lo lắng, đêm qua nói chuyện phiếm với ca ca có cả món ăn có cả mùi hương, hôm nay Hoàng Đế lại trùng hợp lấy hai thứ này ra dụ nàng, rốt cuộc là có người đứng nghe cách vách hay là Hoàng Thượng thực sự tình cờ đoán trúng?
Nàng tiến cung lúc nửa đêm hôm kia, cả ngày hôm qua chỉ ở im một chỗ, cục diện chính trị nhiều thứ đối chọi, những gì nàng thấy chẳng qua chỉ là một góc băng nho nhỏ.
Sau khi Hoàng Đế lành bệnh đã giữ nàng lại hai canh giờ, nàng kể cho hắn nghe những chuyện bên ngoài, nói cho hắn thế nào là “hưởng áp”, công nhân cạnh bến thuyền ở trần trộm lương thực như thế nào, kể chuyện sinh động như thật, Hoàng Đế cũng nghe rất vui vẻ.
Đây là con chim tơ vàng được nhốt trong cái lồng phú quý, nhìn thấy phồn hoa, tay nắm giang sơn, nhưng hắn lại thiếu hiểu biết về nhọc nhằn của những người dưới tầng chót, bởi vậy mỗi lần hỏi han đều không hề lên mặt, rất có ý tứ khiêm tốn thỉnh giáo.
Nguyệt Hồi cũng bằng lòng nói cho hắn, nói đến khi cao hứng còn chẳng cảm thấy hắn là Hoàng Đế, chỉ là một người bạn gần tuổi rảnh rỗi, cứ như thể đang nói chuyện phiếm với nhau.
Nhưng dường như nàng thực sự đang không còn câu nệ, đã quên mất người ta mang thân phận gì, đã quên mất tất cả Tử Cấm Thành này đều do hắn tùy tâm xử trí.
Nàng không biết ca ca có phát hiện ra hay không, dù sao trong lòng nàng đã bắt đầu thấp thỏm.
Ngày hôm qua không phép không tắc, mọi chuyện nên dừng lại ở đây thôi, đừng vì nhất thời không quản được miệng mà kéo thêm họa cho ca ca.
Chưa từng thấy thịt heo, nhưng nàng từng thấy heo chạy(*).
Càn Thanh Cung dùng thái giám hầu hạ là chủ yếu, Tư Lễ Giám lại là chủ quản của tất cả các thái giám kia, những người đó làm việc kiểu gì, nói chuyện ra sao, cẩn thận nghe lệnh thế nào, nàng có thể học theo mười phần.
(*) Ý nói chưa từng trải nghiệm nhưng đã từng chứng kiến.
Hoàng Đế cũng không nói gì về vẻ đứng đắn đột xuất của nàng, chỉ cười khẽ, sau đó thu lại tầm mắt ngồi thẳng người lên, nhìn về quảng trường rộng lớn phía trước, “Một lát nữa đến đây đi, có một chút chuyện này trẫm muốn nói với ngươi.”
Nguyệt Hồi lại cong nửa đoạn eo dưới, hai dải dây buộc mũ màu đỏ rũ xuống, lay động trong gió nhẹ.
Thái giám hầu hạ loan nghi đều được đào tạo, bọn họ mặc cát phục có thể diện nhất Tử Cấm Thành, chiều cao đều bằng nhau, mỗi một bước đi cũng lớn nhỏ giống nhau, kiệu được vững vàng nâng lên vai, khi đi xuống dốc hay bậc thang không hề xóc nảy.
Đoàn người toát đầy khí thế nâng Hoàng Đế về phía Càn Thanh Cung, Nguyệt Hồi nhìn theo thánh giá đi xa, lúc này mới đứng dậy hỏi Thừa Lương bên cạnh: “Vạn Tuế Gia đã về rồi, sao Chưởng ấn vẫn còn chưa về?”
Thừa Lương nói không vội, “Hôm nay là ngày đầu vững gót trên triều, tiếp theo còn có vài việc cần xử lý.
Hơn nữa trong cung nhiều chủ tử, ví dụ như mấy lão nương nương do Tiên Đế để lại, ngoại trừ những người bị đưa đi thủ lăng, còn lại đều đến sống trong Thọ Khang Cung và Thọ An Cung.
Mười mấy người liền, đòi ăn đòi mặc không bao giờ tìm người khác, chỉ chuyên tìm lão tổ tông, lão tổ tông không tiện từ chối, đành phải tự mình hỏi đến, quả thật gian nan.” Thừa Lương lắc lắc đầu, “Tám phần hôm nay lại có việc gì, theo ta thấy ấy mà, gáo gỗ không tát được biển rộng, cứ ôm bao nhiêu việc tổn hại thân mình, để ý đến các nàng làm gì!”
Nguyệt Hồi không tiện nhiều lời, chỉ đáp: “Người tài thường bận bịu, các lão nương nương đều có đạo hạnh, muốn nhờ cậy cũng phải chọn người có năng lực mà.” Nói xong thì sửa sang lại quan phục, cười bảo: “Thôi, tôi phải đến hầu hạ Hoàng Thượng đã, lát nữa Chưởng ấn hỏi đến, nhờ ngài thay tôi báo lại một tiếng.”
Mỗi bước đi mỗi gật đầu của nàng quả thực đều đầy đủ tư thế của thái giám.
Thừa Lương sửng sốt một hồi, trông theo nàng bước nhanh trên ngự đạo, nếu không nhìn thấy mặt mà chỉ thấy bóng dáng thì đúng là giống một tiểu tử choai choai chưa trưởng thành, mơ hồ tỏa ra khí chất lanh lợi.
Mỗi công việc ở ngự tiền đều có người chuyên hầu hạ, ví dụ như rót trà, thay quần áo, những việc này người ngoài không thể nhúng tay.
Nguyệt Hồi hiểu quy củ, noãn các buông mành, bên trong không chút tiếng động, nàng liền đứng hầu ngay cạnh cửa.
Chờ đến khi thái giám nâng tay nải mây rồng vàng đi ra, trong phòng cất giọng gọi Nguyệt Hồi, nàng vội thưa “vâng”, chắp tay rảo bước tiến vào noãn các.
Hoàng Đế mới thay thường phục, trên cổ áo duệ tát vân mây giao thanh như ý cuốn một vòng lông cáo, làm cho khuôn mặt ấy sáng lên tựa màu ngọc quan.
Bởi vì hôm kia ốm nặng một trận, đến đêm hôm qua mới đỡ, bây giờ vẫn còn dư âm, nhưng mà khí sắc thì đã tốt hơn nhiều, trông cả người rất có tinh thần.
Trước mặt hắn đặt một khay táo, quả nào cũng chín đỏ, hắn đẩy về phía trước nói: “Đây là táo Hồi Cương mới tiến cống, trẫm vừa nếm một quả, ngọt lắm, đoán chừng ngươi cũng thích.”
Thời tiết này còn có thể ăn táo, quả thực khiến người ta hiếm lạ.
Nguyệt Hồi liếc nhìn một cái, mỉm cười có chút thẹn thùng: “Đây là đồ ngự dụng, nô tỳ không dám đi quá giới hạn, Hoàng Thượng cứ ăn đi.”
Hoàng Đế bật cười, chọn lấy một quả táo to đưa cho nàng, “Ngươi đừng câu nệ, trẫm không thường ăn cái này, sợ không tiêu được, nhiều lắm chỉ nếm một miếng thôi.
Cái gọi là ngự dụng, đã vào cung mọi thứ đều là ngự dụng rồi, trẫm không ăn hết được, vẫn thường xuyên thưởng cho người khắp nơi.”
Nguyệt Hồi đành phải đưa tay nhận lấy, vừa nâng quả táo vừa tạ ơn.
Hoàng Đế bảo nàng ăn, nàng không còn cách nào, quay người đi cắn một miếng.
“Thế nào?” Hoàng Đế nhìn nàng hỏi: “Có ngọt không?”
Đánh giá của Nguyệt Hồi về sơn trân hải vị hơi sơ sài, nhưng với những thứ mọc từ đất ra lại rất có nghiên cứu.
Nàng cẩn thận nhấm nháp: “Thực ra không phải cứ là đồ ngự dụng thì ngon.”
Nụ cười của Hoàng Đế hàm chứa cao thâm, “Vì sao lại nói thế?”
“Hoàng Thượng từng ăn trái cây mọc ra từ đất mặn chưa?” Nàng giơ quả táo lắc lư tay, “Trước đây…tầm khoảng ba năm trước chăng, nô tỳ từng đi theo thuyền muối đi qua Sơn Đông một chuyến, khắp nơi đó chỉ toàn một màu đất mặn, cứ như trên mặt đất mọc râu, đứng từ xa chỉ thấy trắng xóa, hoa màu gì cũng không sống nổi, mỗi cây táo là lớn được.
Loại táo này to bằng nắm tay nô tỳ, chờ đến khi chín hái xuống, khi tẽ ra còn thấy được nước đường kéo thành sợi, đúng là ngọt như vậy đó, còn ngon hơn táo tiến cống này nhiều.”
Nàng sảng khoái kể xong, bỗng nhiên phát hiện quá mức thẳng thắn sẽ làm Vạn Tuế Gia không xuống đài được.
Người ta tốt tính mời ngươi ăn táo, kết quả ngươi chẳng thèm cảm kích, còn chê táo không đủ ngọt, thế này thì phải coi là gì!
Nàng hốt hoảng, sợ sệt nhìn sắc mặt Hoàng Đế, xấu hổ vội vàng bào chữa: “Không phải nô tỳ nói táo này không ngon, nhìn vỏ nó bóng loáng, đương nhiên là đẹp hơn quả táo to bằng nắm tay…Nô tỳ cũng biết đồ ngự dụng phải vừa ngon vừa đẹp mắt…Quả táo nắm tay kia nhiều lốm đốm, dễ bị sâu chui vào, ăn nó mà như thể giành ăn với sâu.
Đồ vật ti tiện đương nhiên không thể vào cung, cũng không được nhìn thấy thiên nhan.”
Hoàng Đế nghe xong chậm rãi gật đầu, “Kỳ thực ngươi nói không sai, những thứ đồ thực sự tốt không vào cung được.
Ví dụ như lá trà, quan huyện uống Minh Tiền, quan châu uống