Điện Từ Bi

Chương 54


trước sau



“Nguyệt Hồi…” Hắn vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng, không thể tự kiềm chế, thấy nàng xuất hiện trước mặt thì hơi ngẩn ra.
Lần nào cũng là thế này, không hiểu vì sao hắn luôn thấy sợ nàng sẽ bỗng nhiên biến mất.

Rõ ràng hắn làm gì cũng chắc chắn, lại luôn lo được lo mất đối với nàng, mười một năm đã qua rồi, chẳng nhẽ thứ cảm giác sợ hãi mất đi người thân này vẫn chưa tiêu tán sao? Rốt cuộc sâu trong đáy lòng hắn lo lắng sẽ lẻ loi một mình, ôm lấy quyền to nhưng chẳng có ai chia sẻ.
Hắn nói: “Xin lỗi, ca ca…” Ngập ngừng hai câu, vươn tay ôm nàng vào lòng thật chặt.
Thân mình Nguyệt Hồi mềm mại, má hắn dán lên mái tóc rối tung, chọc vào ngứa ngứa đau đau.

Hắn không bận tâm được nhiều đến vậy, tình nguyện vùi vào mái đầu đen nhánh ấy.

Nhưng mà hành động lần này không phù hợp, cần phải tìm vài lời biện giải, đành thở dài nói: “Xin lỗi, ca ca nằm mơ thấy lại đánh mất muội.”
Nguyệt Hồi cảm thấy được an ủi, nếu chỉ có mỗi mình mơ thấy hắn, trước nay hắn lại chưa từng mơ thấy mình, thế thì phận muội muội này đúng là hơi thất bại.

Bây giờ tốt rồi, hắn cũng lo sẽ để mất nàng, chứng tỏ trong lòng ca ca nàng cũng rất quan trọng.

Nàng mỉm cười, bây giờ Lương Ngộ không giống Chưởng ấn Đốc chủ một tay che trời, bộ dạng yếu ớt khiến người ta thấy mà thương.

Nàng vuốt tóc hắn, lại vỗ về trên lưng hắn, tốt bụng trấn an: “Đừng sợ, có muội đây rồi.”
Thực ra hoảng hốt của hắn chỉ tồn tại trong một thoáng, về sau đã tan đi cùng nước chảy bèo trôi, giữa lúc đêm khuya, thần trí không tỉnh táo cũng có thể thông cảm.

Nếu là giữa ban ngày ban mặt thì sẽ là thất thố thất đức, hắn không tìm được lý do gì để thân cận với nàng.

Chỉ đành nhân lúc bốn bề vắng lặng, trái tim cũng mềm mại hơn, cho nên mới không cần kiêng dè những chướng ngại thế tục đó.

Vì sao lại như vậy, hắn cảm thấy hẳn là mình đã điên rồi, làm thái giám quá lâu, gây ra quá nhiều chuyện trái lương tâm, đã chẳng ra hồn một người bình thường nữa.

Nếu nói đến nữ nhân thì bên cạnh hắn không thiếu, chỉ cần một ánh mắt, bao nhiêu người trong Tử Cấm Thành sẽ nhào vào tay hắn, hắn sao phải đến nỗi này! Nhưng lại chẳng một ai đi vào tim hắn được, quá nhiều thứ phải kiêng dè, quá nhiều thứ để do dự, hắn không tin tưởng bất cứ kẻ nào, ngoại trừ Nguyệt Hồi.
Nhưng vì không phải cùng một cha mẹ sinh ra, vậy là có thể mặc kệ bản thận làm bậy sao? Hắn luôn luôn chỉ có tình thương ruột thịt với nàng, thậm chí khi nàng được ôm từ phòng sinh ra, người đầu tiên đón chào cũng là hắn.

Cha nói: “Đây là muội muội của con, con phải thương, phải bảo vệ muội muội cả đời”, nhưng cho đến bây giờ hắn đang suy nghĩ gì đây, đang làm gì đây? Hắn còn mặt mũi mà gặp cha mẹ dưới chín suối!
Thân thế của hắn, còn cả xung động trong lòng hắn, Nguyệt Hồi không hề hay biết.

Nàng cho rằng hắn là ca ca ruột, cho nên nàng chẳng có chút phòng vệ gì, hắn lại lợi dụng thân phận mà nảy sinh tà niệm vượt quá, đáng phải giáng xuống mười tám tầng địa ngục.
Tay hắn vuốt khẽ trên lưng nàng, mang theo một loại hương vị từ bi cứu rỗi.

Hắn lưu luyến, lại không dám sa vào, giãy giụa thật lâu mới bình tâm trở lại, đẩy nàng ra, cúi đầu nói: “Ta xin lỗi, khi đó để muội lạc mất, đến hôm nay ta vẫn chưa thể tha thứ cho mình, hại muội phải lưu lạc bên ngoài chịu bao nhiêu cực khổ.”
Nguyệt Hồi chẳng biết hắn tâm tư trăm vàn xoay chuyển của hắn, nàng chỉ cảm thấy ca ca cũng có máu thịt, hắn biết áy náy, cũng sẽ biết đảm đương.
Nàng an ủi cũng rất có kỹ năng, rất biết khiến chuyện to hóa nhỏ: “Đi lạc cũng là cơ duyên, không có muội liên lụy huynh thì huynh mới đến được ngày hôm nay.

Bây giờ muội về rồi, nằm im hưởng phúc, chịu khổ mười một năm thì hưởng thụ bốn chục năm, muội lãi to mà.” Vừa nói vừa lần mò tay hắn: “Ca ca đừng buồn, không ngờ cả trong mơ huynh cũng sợ muội lạc mất, có thể thấy muội quá là quan trọng với huynh.”
Nàng luôn thích tự dát vàng lên mặt, Lương Ngộ buồn bã xong thì bật cười.

Ngón tay nàng nằm trong tay hắn, hắn khẽ nắm hờ, chẳng thể nắm chặt.
Trong phòng tối mịt mù, đầu óc cũng chẳng tỉnh táo, cuối cùng hắn vẫn đứng dậy đốt hết đèn lên.

Ánh sáng xuất hiện chiếu rọi lòng người, những dơ bẩn không nên có cũng bị xua đến một góc âm u, không dám lộ diện nữa.

Hắn vẫn là ca ca uy nghiêm, có lẽ sẽ tính kế to, nhưng sẽ không động tâm tư nhỏ, sẽ không đảo lộn nhân luân trước mặt muội muội, mất hết thể diện.
“Ta đi thăm Hoàng Thượng.” Hắn đội mũ lên, sửa sang lại tóc tai: “Bên ngoài lạnh lắm, muội đừng ra, ngủ tiếp đi.”
Nguyệt Hồi đứng giữa phòng, bộ dạng lẻ loi: “Huynh thăm xong thì về nhanh một chút, muội ở trong phòng một mình hơi sợ.”
Lương Ngộ kinh ngạc, “Sợ cái gì? Trong cung đâu đâu cũng là người.”
Nguyệt Hồi nói: “Ngay ban nãy ấy, huynh gọi tên muội nghe sợ chết đi được, bây giờ nhớ lại vẫn còn lạnh sống lưng cơ.”
Lương Ngộ lúng túng liếc nàng một cái, nàng lúc nào cũng giỏi tìm thời cơ trêu chọc hắn, càng chứng tỏ không nên để nàng ở lại trị phòng.
Chẳng còn gì để nói, hắn xoay người rời khỏi phòng tấu sự.

Đi một đường về hướng bắc, gió lạnh nửa đêm lọt vào qua khe mũ.

Ủng quan dẫm lên gạch xanh phát ra tiếng loạt soạt, tiểu thái giám cong lưng cầm đèn đi trước dẫn đường, đi một đoạn xa rồi, hắn bỗng nhiên dừng bước nhìn lại.

Trong phòng tấu sự vẫn ảm đạm như cũ, hắn khẽ thở dài, không chần chừ nữa, nhanh chóng đi về hướng bắc.
Đi vào noãn các phía đông, trong phòng đốt An Tức Hương, loại mùi hương điềm đạm sẽ để lại dư âm ngòn ngọt ngây ngấy sau khi đốt hết.

Hoàng Đế không được an ổn như hắn tưởng, mới uống thuốc xong, nửa tựa nửa nằm vào gối, sắc mặt dần chuyển sang vàng, không ngừng ho khan, mệt mỏi thở dốc.

Thấy hắn đến thì vẫn uể oải, thở đều một lúc rồi mới gọi: “Đại bạn.”
Lương Ngộ bước đến bên chân giường, “Chủ tử thấy thế nào rồi?”
Hoàng Đế chậm chạp lắc đầu, “Triều hội ngày mai…”
“Canh năm thần sẽ đến triều phòng thông báo các đại thần một tiếng, để bọn họ về nha môn làm việc là được.


Đề bổn lẫn điều trần cứ thu về theo lệ thường, chủ tử chỉ cần lo dưỡng bệnh, còn lại thần sẽ lo hết.”
Hoàng Đế hơi quay mặt đi, nhắm mắt lại, “Thân mình này của trẫm…đúng là khiến người ta chán ghét.”
Một người mà cứ bệnh mãi không dứt sẽ khó tránh khỏi tự sa ngã, Lương Ngộ hiền hòa nói: “Chủ tử đừng nói vậy, trên đời làm gì có ai không sinh bệnh, bệnh của chủ tử chỉ là bệnh vặt, nghỉ ngơi hai ngày là bình phục ngay.

Thần biết chủ tử cần chính, chính vụ cũng giống như giang sơn, trì hoãn một hai ngày không hỏng được.

Hiện giờ Nội các rất biết điều, gột đi được phản tâm thì đều là nhân tài, bọn họ có thể san sẻ cùng chủ tử, giao lại cho bọn họ, vậy là chủ tử có thể yên tâm tĩnh dưỡng.”
Nhưng mà yên tâm…yên tâm thế nào được.

Hoàng Đế nói: “Trẫm mới tự mình chấp chính đã không suôn sẻ, thẹn với liệt tổ liệt tông.

Những người Nội các đó…trẫm không tin được, vẫn cần Đại bạn thay trẫm hao tâm một chút.”
Lương Ngộ vâng, “Dù chủ tử không dặn thì thần cũng tận lực phân ưu cùng chủ tử.”
Hoàng Đế nhẹ nhõm thở ra, lại nhìn ra ngoài, “Hẳn hôm nay Nguyệt Hồi mệt lắm.”
Lương Ngộ đáp: “Nàng dẻo dai sung sức, hầu hạ chủ tử là bổn phận của nàng.

Ban nãy còn đứng chờ bên ngoài, thần sợ nàng buồn ngủ nên bảo nàng về trị phòng nghỉ ngơi, ngày mai sẽ lại vào phụng dưỡng chủ tử.”
Hoàng Đế gật đầu, thở hổn hển nói: “Trẫm nhiều phúc, được huynh muội Đại bạn tùy hầu hai bên.”
Trông Lương Ngộ có chút phiền muộn, “Nha đầu Nguyệt Hồi trông thì vô tâm vô tính, ban nãy còn ầm ĩ với thần, trách thần không tìm đại phu tốt cho chủ tử.

Nàng nói thái y trong cung chỉ mải bo bo giữ mình, trơ mắt nhìn bệnh tình chủ tử ngày càng dai dẳng, thần cũng chẳng biết phải giải thích ra sao.

Nhưng nàng đúng là thật tâm thật lòng với chủ tử, tuy ngoài miệng không chịu thừa nhận nhưng thần vẫn nhìn ra được.”
Hoàng Đế nghe hắn nói xong, lộ ra chút nụ cười thẹn thùng: “Nhiều khi trẫm cũng chẳng đoán được tâm tư Nguyệt Hồi.

Hôm nay nghe Đại bạn nói mới cảm thấy quả thực lòng nàng có trẫm.”
Lương Ngộ gật đầu: “Nàng lưu lạc bên ngoài mấy năm nay chẳng học được cái gì, chỉ học được mỗi nghĩa khí giang hồ.

Nếu nói đến chính trực, có lẽ trong cung đình này không một ai có được tâm can trong sáng như nàng.”
Ca ca nói tốt cho muội muội không cần phải thao thao bất tuyệt, ngắn gọn vài câu đã trúng thẳng hồng tâm.

Nết thẳng tính của nàng phát huy ưu điểm, đối xử với ai cũng là một tấm lòng son, đương nhiên đến khi nàng muốn giận dỗi thì ca ca phải ra đứng mũi chịu sào.
Hoàng Đế càng thêm tiếc nuối: “Chỉ tiếc trẫm sắp phải nghênh thú Hoàng Hậu.”
“Cô nương Từ gia

là người thích hợp nhất để làm Hoàng Hậu, Tiên Đế đã từng nói đó thôi, sách lập Hoàng Hậu không phải là để thỏa mãn tình cảm của Hoàng Đế, mà là một lời nhắn nhủ cho người trong thiên hạ.” Hắn điềm đạm nói, “Đã giờ tý rồi, chủ tử đừng suy nghĩ nhiều, có gì ngày mai chúng ta lại bàn bạc, thần hầu hạ chủ tử nghỉ ngơi.”
Hoàng Đế nghe lời nằm xuống, chìm vào giấc ngủ, Lương Ngộ vẫn luôn ở bên trông chừng, đến tận khi canh năm mới rời đi, đến thẳng triều phòng phía tây.
Văn võ bá quan đang ngồi đợi trong triều phòng, đợi lâu thật lâu, cuối cùng đợi được Lương Ngộ đến truyền lời.

Nếu Hoàng Đế không khỏe thì cũng chẳng còn cách nào, cho dù trong lòng nghĩ gì đi chăng nữa thì ngoài miệng vẫn phải hỏi han thánh cung, nói những lời một thần tử ôn tồn phải nói.
Lương Ngộ bận bịu đối đáp, thân mật bắt tay với mọi người, lúc này Thượng thư bộ Hộ rẽ đám người bước ra, hắng giọng chậm rãi nói: “Lương đại nhân, nội tử (vợ) nhờ ta hỏi thăm sức khỏe Thái Hậu nương nương.

Vả lại nửa tháng nữa là đến thiên thu của nương nương rồi, năm trước các nữ quyến thân thiết đều được triệu vào cung, năm nay lại không thấy nương nương lên tiếng, không biết sẽ định an bài thế nào?”
Lương Ngộ quay người lại, đôi mắt kiêu căng, ngạo mạn đảo một vòng qua mặt Tôn Tri Đồng, “Nhà ta cũng nhớ kỹ ngày thiên thu của Thái Hậu, hai hôm trước đã đặc biệt sai người tới Từ Ninh Cung xin chỉ thị, ý Thái Hậu là năm ngoái mùa màng không tốt, nhiều thứ phải tiêu tốn, năm nay nên tiết kiệm một chút là hơn.

Thêm nữa dạo gần đây phượng thể nương nương không khỏe, thời gian lễ Phật càng ngày càng dài, nói là Hoàng Thượng đã tự mình chấp chính, nương nương không hỏi đến chuyện bên ngoài nữa, một lòng làm công đức.

Nhưng chỉ vài hôm nữa là đến ngày, nếu khi đó không có gì thay đổi thì đều nghe theo ý nương nương, có gì mới thì đương nhiên nhà ta sẽ sai người tới quý phủ truyền lời.”

Tôn Tri Đồng hậm hực cười, “Thế thì đành làm phiền Lương đại nhân.

Nhưng mà nương nương không khỏe, có lẽ nội tử nên vào cung thỉnh an một chuyến, hỏi thăm cát tường?”
Lương Ngộ bảo không cần, từng câu từng chữ đều đè nặng, lạnh lùng nói: “Hiện giờ nương nương muốn tu thân dưỡng tính, không có ý định gặp người ngoài.

Lần trước hai vị Vương Gia tới dập đầu thỉnh an cũng bị cho miễn, nếu Tôn phu nhân muốn gặp mặt thì đành chờ nhà ta tới bẩm Từ Ninh Cung, sau đó sẽ tự mình báo cho Tôn đại nhân.”
Lời này đã rất rõ ràng, ngay cả Vương Gia còn không gặp thì ông ta là cái đinh gì, còn dám đòi qua mặt Vương Gia hay sao?
Lương Ngộ treo lên mặt một nụ cười không nóng không lạnh, nụ cười này còn dấu lưỡi dao, hơi vô ý là sẽ có máu chảy ngay lập tức, Tôn Tri Đồng có to gan đến mấy cũng không dám lỗ mãng, vội đáp: “Không dám làm phiền Lương đại nhân, nếu Thái Hậu không khỏe thì tốt nhất nên để nương nương yên tâm tĩnh dưỡng, người đến người đi lại làm ồn ào Từ Ninh Cung.”
Lương Ngộ gật đầu, “Đúng thế, đúng là lý lẽ này, Hoàng Thượng đến thỉnh an mấy lần cũng bị ma ma khuyên về, hiện giờ không có nương nương cho phép thì ai không dám tùy ý ra vào Từ Ninh Cung.” Dứt lời liền chuyển tầm mắt, mỉm cười với chúng thần trong triều phòng, “Triều hội hôm được miễn, chư vị mau về lo liệu công vụ đi thôi, nhà ta đã truyền lời xong, xin phép trở về phục mệnh chủ tử.”
Thế là mọi người lại sôi nổi cung tiễn, hắn ra khỏi cửa, người bên trong cũng lục tục giải tán.
Trên đường trở về Dương Ngu Lỗ nói: “Chỉ e Thái Hậu lâu ngày không lộ mặt sẽ khiến cả triều văn võ nghi ngờ.

Lời vừa rồi của Tôn thượng thư rất có ý dò hỏi, chưa chắc bọn họ đã không bàn tán sau lưng.”
“Dò hỏi? Chỉ bằng ông ta?” Lương Ngộ cười lạnh, “Trước đây Thái Hậu một lòng muốn lập con gái ông ta làm Hậu, đợt này ta bận, không rảnh để tâm đến, xem ra trong lòng ông ta không phục, đúng là loại không biết thức thời! Nhưng hôm nay Tôn Tri Đồng nhắc đến cũng làm ta chợt nhớ ra, hậu cung sắp sửa mở rộng, chẳng bao lâu đông – tây lục cung sẽ lấp đầy người, đến lúc đó hậu phi đến thưa hầu sớm tối theo lệ, Thái Hậu cứ tránh mặt thì không ổn.”
Dương Ngu Lỗ vâng, “Năm nay Thái Hậu cũng chỉ bốn mươi ba, tròng mấy thứ bệnh bảy tám chục tuổi lên người nàng thì không hợp, chỉ sợ bộ dạng nửa sống nửa chết này dễ để lộ tiếng gió ạ.”
Lương Ngộ bắt tay sau lưng chậm rãi đi trong đường hẻm, ngẩng đầu ngắm bầu trời, xuyên qua màn sương có thể thấy mặt trời đang treo trên cao, cũng mất đi cảm giác chói mắt không thể nhìn gần.

Hắn thở dài, “Mồng tám tháng Tư là đại hôn của Hoàng Thượng, nếu Thái Hậu thăng hà lúc này thì sợ sẽ làm lỡ ngày lành, đến lúc đó mất nhiều hơn được, cho nên vẫn phải kéo dài thời gian, qua mồng tám tháng Tư rồi tính tiếp.

Còn phía Thái Y Viện, phân phó bọn họ lập một bản ghi chép, chẳng may tương lai có kẻ muốn dùng chuyện này gây hấn thì còn có cái mà tra.”
Dương Ngu Lỗ cong eo tôm, “Tiểu nhân lập tức đi truyền lệnh, sẽ dặn dò Trân ma ma cẩn thận lưu ý trong ngoài Từ Ninh Cung.”
Lương Ngộ ừ một tiếng, “Bảo với bà ta, phàm là chuyện liên quan đến Thái Hậu thì đều phải chặn lại, nếu để lộ một nửa tiếng gió thì không chỉ mình bà ta chết đâu, còn cả con trai lẫn cháu chắt đi theo nữa.”
Dương Ngu Lỗ vâng, đằng trước đã là Nguyệt Hoa Môn, chậm rãi tiễn Lương Ngộ vào trị phòng liền rời khỏi Càn Thanh Cung, bận bịu đi gánh vác.
Lương Ngộ đi vào nhìn, quả nhiên trong trị phòng không một bóng người, hẳn là sau khi dậy Nguyệt Hồi đi thẳng đến ngự tiền.

Hắn đứng lại một chốc, thế rồi quay người đi về hướng bắc, ban nãy khi ở triều phòng có người bẩm báo công việc đóng giữ ở vùng kinh kỳ, hắn phải đến gặp Hoàng Đế chờ nghe chỉ thị.
Đi đến hành lang trước chính điện thì gặp phải Tất Vân vừa từ trong ra, trông thấy hắn thì vội nghiêm trang vái chào, “Thỉnh an lão tổ tông.”
Hắn dừng bước hỏi: “Bây giờ Vạn Tuế Gia thế nào?”
Tất Vân thưa: “Đến nửa đêm đã không còn sốt, nhưng mà không đỡ được ho khan, gặp phải gió lạnh là lại ho một trận ạ.”
Ho khan triền miên, cũng đành hết cách, phải điều dưỡng vài ngày mới từ từ có chuyển biến tốt được.

Hắn còn quan tâm đến một việc khác, “Nguyệt Hồi có ở trong không.”
Tất Vân thưa có, trên mặt còn treo một nụ cười ý vị, nhỏ giọng nói: “Vạn Tuế Gia có lời trong lòng muốn nói với Nguyệt Hồi cô nương, cả tiểu nhân cũng bị tống cổ ra.”
Lương Ngộ giữ một vẻ mặt lạnh tanh, thầm nghĩ ngay cả người hầu bên cạnh cũng bị đuổi ra, có thể thấy lời trong lòng này thực sự rất quan trọng đây.

Tùy tiện xông vào thì đương nhiên không thích hợp, chỉ đành tạm thời dừng bước, liếc mắt về hướng noãn các, dần dần nhíu mày.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện