Điện Từ Bi

Chương 55


trước sau



Hoàng Đế đã rất thạo đời, còn Nguyệt Hồi thì không.

Nàng lúc nào cũng lơ mơ, chỉ sợ bị người ta chiếm tiện nghi cũng chẳng biết.
Bên trong noãn các đang là tình trạng thế nào, hắn không biết được, xua tay bảo Tất Vân lui xuống, còn mình thì chậm rãi bước vào Chính Đại Quang Minh Điện.
Một tấm mành buông xuống ngăn cách hai thế giới, hắn muốn nghe xem rốt cuộc bên trong đang nói gì, nhưng cung nhân đứng gác vẫn còn đó, cho dù bọn họ cúi gục đầu không giống người sống đi chăng nữa thì bày trò nghe lén vách tường vẫn không hay.
Nên làm gì bây giờ, hắn đi vòng qua vòng lại trước cửa, nghiêng tai lắng nghe, tiếng nói bên trong loáng thoáng vọng ra một chút, chừng như đang nói chuyện phiếm.

Sau đó dần dần cất cao lên, hắn nghe thấy Nguyệt Hồi hốt hoảng kêu: “Vạn Tuế Gia, đừng mà, đừng như vậy…”
Hắn quýnh quáng, một loại cảm giác sợ hãi xông thẳng lên trong đầu, không buồn nghĩ nhiều vén mành lên đi thẳng vào.
“Thần có tấu chương cần bẩm chủ tử.” Hắn đứng ngoài lạc địa tráo cao giọng nói.
Bên trong yên tĩnh trở lại trong nháy mắt, một lúc sau nghe thấy Hoàng Đế lên tiếng “vào đi”.

Hắn vội bước vào trong, thấy Nguyệt Hồi mặt ủ mày ê đứng trước giường, trong tay còn bưng chén thuốc.

Mọi thứ đều không quá giống như hắn tưởng tượng, chỉ là đã lỡ xông vào thì không còn đường lui, bèn xụ mặt nói với Nguyệt Hồi: “Không hiểu quy củ ngự tiền hay sao? Làm gì mà phải hô to gọi nhỏ!”
Nguyệt Hồi có chút oan uổng nhưng không dám phản bác, cúi đầu dạ vâng: “Nô tỳ thất nghi.

Nhưng mà Vạn Tuế Gia không chịu uống thuốc, muốn hất đổ chén thuốc này đi, nô tỳ gấp quá không biết phải làm sao, xin Chưởng ấn thứ tội.”
Tuy ngoài mặt hắn vẫn giữ nguyên lạnh lùng nhưng lại thầm thở phào, bước tới nhận lấy chén thuốc trong tay nàng, nói: “Giao lại cho ta, muội ra ngoài đi.”
Nguyệt Hồi vâng, hành lễ rời khỏi noãn các, Lương Ngộ thấy nàng vẫn bình an vô sự, xoay người bước lên tấm đạp chân bên cạnh giường, ấm áp nói: “Long thể liên quan đến xã tắc, tuyệt đối không thể tùy ý làm càn.

Thuốc đắng dã tật, thần không nói thì hẳn chủ tử cũng hiểu, tạm thời bây giờ chưa khỏe cũng không sao, điều trị thuốc thang đúng giờ, chẳng mấy chốc sẽ bình phục ngay.


Nếu thần nhớ không nhầm thì xuân thu năm nay chủ tử tròn mười tám, uống thuốc mà vẫn cần có người khuyên nhủ thì mất hay.”
Lương Ngộ không giống với cung nhân bình thường, từ bé Hoàng Đế đến thư phòng theo thầy học là để học đạo lý lớn, còn theo Lương Ngộ là để học đạo lý tồn tại.

Tính ra thì quan hệ của hắn và Lương Ngộ là chủ tớ nhưng cũng có thể coi như thầy trò, bởi vậy dù đã đến tận hôm nay, Hoàng Đế vẫn có chút sợ hãi Lương Ngộ.

Dẫu sao thói quen rất khó sửa, chỉ cần Lương Ngộ không mỉm cười, giọng điệu có nhẹ nhàng đến mấy cũng vẫn khiến Hoàng Đế rùng mình.
Hoàng Đế ậm ừ, “Chỉ là trẫm ngán thuốc lắm rồi, mấy năm nay trẫm sống chẳng khác gì cái ấm sắc thuốc, Đại bạn không biết trẫm buồn phiền thế nào đâu.”
“Sao thần lại không biết cho được.” Lương Ngộ nói, “Trách thần đến bên cạnh chủ tử quá muộn, để những kẻ trước kia không hầu hạ tận tâm mới hại chủ tử thành ra thế này.

Nhưng giống như Nguyệt Hồi đã nói, bởi vì phải trải qua khổ ải nên mới có được đền đáp gấp bội về sau, chủ tử cứ nghĩ như vậy, dần dà tâm tình sẽ bình thản trở lại.” Dứt lời liền dâng chén thuốc lên trước mặt Hoàng Đế, “Xin chủ tử nhận lấy, uống chén thuốc này vào, đừng để thần lo lắng, cũng đừng để Nguyệt Hồi lo lắng.”
Hoàng Đế hết cách, chỉ đành nhận chén thuốc uống thẳng một hơi.
Lương Ngộ gọi người đến hầu hạ Hoàng Đế súc miệng rồi lại dàn xếp cho Hoàng Đế nằm nghỉ, trong lòng vẫn bận bịu cân nhắc một chuyện: để Nguyệt Hồi lại ngự tiền, rốt cuộc có cần thiết hay không.
Nắm giữ triều chính cũng thế, thâu tóm toàn bộ Tử Cấm Thành cũng vậy, dù sao vẫn còn rất nhiều biện pháp khác, chưa chắc đã phải khăng khăng lấy Nguyệt Hồi ra làm vật đền bù.

Chỉ ngay vừa rồi thôi, ý định của hắn đã bắt đầu dao động, muốn để Nguyệt Hồi rút khỏi Càn Thanh Cung, thậm chí rời khỏi tòa thành này, trở về phủ Đề đốc.
“Thần mới từ triều phòng trở về, có một vài tấu chương ngoại trấn nói đảng Hồng La ở phía nam ngày càng bành trướng, nha môn Tổng đốc làm việc bất lực, khó mà nhổ cỏ tận gốc.

Lại thêm cả Vân Trung, nhiều mỏ than bị sụp do mưa tuyết, đã làm chết không ít thợ thuyền.

Thần đã phái người tới Sơn Tây giải quyết hậu quả, chủ tử đừng lo lắng.

Còn có…” Hắn dừng một chút rồi nói: “Thái Hậu lâu ngày không gặp người ngoài, có vẻ chuyện này đã khiến triều thần hồ nghi.

Thần vốn định vất vả một lần cho xong, nhưng sắp tới là ngày đại hỉ của chủ tử, nếu Thái Hậu xảy ra bất trắc thì sẽ ảnh hưởng đến chủ tử mất.

Hôm nay Tôn Tri Đồng hỏi thần, nói sắp đến thiên thu của Thái Hậu, năm nay dự định tổ chức thế nào.

Phu nhân ông ta là người nhà mẹ đẻ Thái Hậu, mấy năm đều qua lại, lần này đột nhiên chặt đứt thì chỉ e sẽ khiến ngoài cung nghi ngờ.”
Hoàng Đế nghe đến Thái Hậu liền thấy bực bội, bà mẹ cả này chỉ làm được một việc tốt duy nhất là khuyên nhủ Hoàng Phụ trước khi nguy kịch, tiến cử hắn làm Thái Tử.

Về sau Tiên Đế thăng hà, hắn kế thừa Đế vị, quả thực không ngày nào Thái Hậu không ngáng chân, mấy năm nay hiếm được khi ngừng nghỉ.

Hiện giờ có Tư Lễ Giám san sẻ, chặt đứt mối phiền toái này đi, cuối cùng cũng được an nhàn mấy ngày, nhưng mà gốc rễ bệnh tật vẫn chưa diệt trừ, cuối cùng đã có người để mắt đến.
Hoàng Đế thở hổn hển nói: “Đúng là hiện thời không nên động vào nàng ta, Đại bạn thấy nên xử lý ra sao?”
Lương Ngộ cân nhắc, “Theo thiển kiến của thần, tạm thời sắp xếp Nguyệt Hồi đến Từ Ninh Cung, cứ ứng phó qua được thiên thu của Thái Hậu rồi tính tiếp.

Trước mắt đành buông mành tiếp khách, nói là bị bệnh, sau này xảy ra chuyện cũng không đến mức quá đột nhiên.

Dù sao Thái Hậu vẫn là Hoàng Hậu của Tiên Đế, chủ tử vẫn phải gọi một tiếng Mẫu hậu, nếu vừa mới chấp chính mà Thái Hậu bỗng chết bất đắc kỳ tử thì bên ngoài sẽ lập tức đồn đại, miệng lưỡi người đời đáng sợ, e sẽ làm tổn hại thánh dự.”
Hoàng Đế nghe nói phải điều Nguyệt Hồi đến Từ Ninh Cung, lập tức không hài lòng: “Không còn biện pháp nào khác sao?”
Lương Ngộ lắc đầu: “Tạm thời chưa có cách nào đẹp cả đôi đàng.” Nói xong lại mỉm cười, “Thần biết chủ tử không nỡ, nhưng Từ Ninh Cung rất gần Càn Thanh Cung, Nguyệt Hồi cũng không phải bị nhốt vào đó không ra được, chủ tử nhớ nàng thì triệu kiến, cùng lắm chỉ một chén trà là đến nơi.”
(*) Thời gian một chén trà bằng 10 phút hoặc 14,4 phút.
Nói thì nói thế, nhưng Hoàng Đế vẫn không thể hạ nhẫn tâm, do dự đáp: “Để trẫm nghĩ lại.” Rồi mệt mỏi nhắm mắt, không nói chuyện nữa.
Lương Ngộ thấy thế đành rời khỏi noãn các.

Nguyệt Hồi vẫn còn đứng chờ ngoài điện, hắn chẳng liếc nhìn nàng lấy một lần, khi bước qua trước mặt nàng thì ném lại một câu “đi theo ta”, rồi đi thẳng về nha môn Tư Lễ Giám.
Từ Càn Thanh Cung đến Tư Lễ Giám là một quãng đường khá xa, Nguyệt Hồi đuổi theo sau, vừa đi vừa nói: “Muội còn phải hầu hạ Hoàng Thượng nữa.”
Lương Ngộ không ừ hử, nàng chỉ là nữ quan chải đầu, cùng lắm thì cho dế ăn, ngự tiền không đến mức không thiếu được nàng!

Nàng đuổi theo, miệng gọi Chưởng ấn không ngừng, hắn nghe vào lại càng bực bội, quay lại nói: “Người trên ngự tiền có bổn phận riêng, muội không được phép làm thay, nếu không sẽ hỏng quy củ.

Hôm qua đã hầu hạ một ngày rồi, hôm nay có thể nghỉ ngơi một chút, ta gọi người chuẩn bị cơm, muội ăn xong thì ngủ một giấc.

Hôm nay ta không ra ngoài, muội ở lại với ca ca một ngày đi.”
Đã thế thì không còn gì phải nói nữa.

Nguyệt Hồi vui vẻ đồng ý, nàng bây giờ cứ qua ngày nào là tính bổng lộc ngày đó, ở đâu cũng như nhau.

Nếu là cung nữ thực sự thì chẳng biết sẽ khổ sở thế nào, làm gì có ai giống nàng, chuyện ăn chuyện mặc đều thảnh thơi, Hoàng Đế săn sóc ca ca chống lưng, vào Tử Cấm Thành như cá gặp nước.
Bên trong đường hẻm có cung nhân đi lại, trông thấy Lương Ngộ đều lui sang một bên cúi đầu hành lễ.

Nguyệt Hồi nhanh nhẹn đuổi theo, ngẩng đầu ưỡn ngực, rất có vẻ chó cậy chủ.
Vào đến nha môn, từ xa xa đã nghe thấy tiếng chuông gió êm ái, nàng chạy đến cửa sổ phía nam ngước nhìn lên, cười hỏi: “Ai đã treo thế này?”
Lương Ngộ bận bịu dọn dẹp, nhàn nhạt bảo không biết, “Chắc là có người thấy nó bị bỏ không, thuận tay treo lên.”
Trông cũng thuận tay thật, cái đinh đóng vừa vặn lên xà ngang, sợi dây treo trên đinh cũng vừa vặn rủ xuống.
Nguyệt Hồi ra vào Tư Lễ Giám bao nhiêu lần, xó xỉnh nào cũng quen thuộc, đá giày ra bò lên giường đất, bò đến nơi có nắng cửa sổ chiếu vào, cong eo ôm lấy đầu gối, cuộn tròn lại như con mèo.
Lương Ngộ quay lại nhìn nàng, khắp mặt nàng đầy ắp biểu cảm thỏa mãn, da dẻ được chăm sóc lâu ngày, dường như trong suốt dưới vầng sáng.

Nàng đang ở ngay trước mắt, chuyên tâm phơi nắng, đáy lòng hắn cũng dần yên ổn trở lại.

Tiểu thái giám bên ngoài đưa thức ăn đến, hắn

gọi nàng một tiếng, nàng lười nhác đáp lời, lười nhác mò dậy, mở nắp ra lấy thì bạc múc một miếng hạnh nhân bơ sữa.
Lương Ngộ giả bộ thản nhiên hỏi nàng: “Ban nãy Hoàng Thượng nói gì với muội thế?”
Nguyệt Hồi chưa bao giờ giấu giếm những chuyện nàng không để bụng, “Cũng chẳng nói gì quan trọng, tâm sự rồi nắm tay nọ kia.” Nghĩ ngợi nói thêm, “Còn nói định để ra một gian phòng ở Dưỡng Tâm Điện làm tha thản cho muội.”
Lương Ngộ nghe xong thì không vui mấy, “Trong vi phòng Dưỡng Tâm Điện có mấy nữ quan hầu hạ sống, bảo muội dọn vào là có ý gì, muội hiểu không?”
Nàng không hiểu sao được, vừa ăn vừa nói: “Cho nên muội không đồng ý, nhưng Hoàng Thượng nói sẽ để mấy nữ quan kia chuyển đi chỗ khác, thế thì muội lại càng không thể gật đầu.”
Lương Ngộ thầm thở phào “Sao lại không đồng ý?”
Nguyệt Hồi rung đùi đắc ý nói: “Hắn sắp đại hôn với Hoàng Hậu rồi, sau này Hoàng Hậu nương nương tiến cung, nhìn lên vi phòng Dưỡng Tâm Điện lại chỉ thấy một mình muội, kiểu gì cũng phạt muội đến chết! Muội không ngốc, gánh cái hố đen này thay người ta làm gì, thăng phát đâu chẳng thấy, còn bị người ta chèn ép, nghĩ đi nghĩ lại không được chút lợi nào.”
Nhưng mà Hoàng Đế có tính toán của mình, cho dù không nói ra, trong lòng Lương Ngộ lại hiểu rõ.
Vào Dưỡng Tâm Điện, vậy thì chắc chắn sẽ phải se mặt.

Hoàng Đế không thể cho nàng vinh quang của Hoàng Hậu, nhưng nếu nàng hoài thai Hoàng tử trước, thế rồi mẹ quý nhờ con, tương lai vẫn có thể một bước lên mây.
Coi như tiểu Hoàng Đế thật lòng với nàng, mọi ý đồ đều là suy xét cho nàng, nhưng vì thật lòng mà lại đặt người ta vào hố lửa thì đúng là không phúc hậu chút nào.

Hoàng Đế còn trẻ, chưa thể suy nghĩ chu toàn, cho rằng nữ nhân trong hậu cung chỉ cần thánh sủng là đủ, thực ra đấu đá hậu triều có bao giờ đơn giản đâu.
May mà tính nết con buôn của Nguyệt Hồi cứu nàng một mạng, nàng cân nhắc rất kỹ lưỡng, không hề ỷ vào ca ca mà bày trò đấu đá lung tung, điểm này khiến Lương Ngộ rất vừa lòng.
Nguyệt Hồi thấy trong mắt hắn lấp lánh ánh nắng, dường như biểu cảm dịu dàng như nước thế này đã xa cách rất lâu, bây giờ nàng có thể chắc chắn mình đã ăn may chó ngáp phải ruồi.
Thực ra trong lòng nàng còn một câu chưa nói, không đồng ý với Hoàng Đế, bởi vì chính nàng cũng không tình nguyện.

Nàng chưa bao giờ là một người suy nghĩ cặn kẽ, nếu đã không muốn thì sẽ viện ra đủ cớ thoái thác, lần thoái thác này lại trùng hợp đúng ý ca ca mà thôi.
Nàng cũng thích Hoàng Đế một chút, nhưng chưa thích đến mức nguyện ý làm công cụ luyện bản lĩnh cho hắn.

Địa vị của 4 nữ quan kia lúng ta lúng túng, Tư trướng mang thai cũng bị đưa đến hẻm Dương Phòng giam lỏng, nàng còn nhảy vào hóng hớt làm gì! Cứ tiếp tục duy trì nguyên dạng thì thật tốt, ăn ké chỗ Hoàng Đế, ở ké chỗ ca ca, trái ôm phải ấp ngồi hưởng hết Tề nhân chi phúc(*), sung sướng khỏi nói.
(*) Tề nhân chi phúc: Ý nói cuộc sống hôn nhân mỹ mãn có đủ một vợ một thiếp.
Ngẫm lại đúng là quá vui, nàng ăn xong thì lại đi ngả lưng, lim dim mắt nói: “Ở lại lâu một ngày là kiếm lợi thêm một ngày, muội cũng chẳng phải đồ ngốc.” Nói xong thì gian giảo cười, rút cái khăn tay ra che lên mặt, thở dài, “Nhưng mà ở trong cung đúng là nhàn đến phát chán.

Ngày xưa có thể ra ngoài với Tiểu Tứ đi xem kịch, còn bây giờ, chậc…” Âm điệu dần dần nhỏ đi, sau một lúc lâu vẫn chẳng thấy động tĩnh, thay vào đó là tiếng ngáy nho nhỏ.
Lương Ngộ thở dài, vô tâm vô tính thế này, đúng là nhiều lúc bó tay với nàng.

Hắn quay trở lại sau án thư ngồi xuống, vừa mới mở tráp gỗ lấy đề bổn ra thì trông thấy hai tiểu thái giám đang hợp sức bưng một chậu trúc bụng Phật đi qua trước viện.

Cây trúc kia được chăm từ lâu rồi, đốt trúc mượt mà no đủ, đúng là giống bụng Phật.

Hắn đứng dậy đi ra ngoài bảo “đợi đã”, hai tiểu thái giám liền dừng bước, cúi đầu chờ nghe lệnh.
Hắn chỉ tay, “Bưng vào trị phòng cách vách kia đi.”
Hai tiểu thái giám lĩnh mệnh, bưng chậu trúc cao cao vào đặt lên hương kỷ.
Mọi người đều lui hết xuống, hắn khoanh tay đi đến trước chậu cây, nhân lúc bốn bề vắng lặng, rút kiếm ngắn ra chém hai gốc trúc.
Còn Nguyệt Hồi ở bên kia ngủ một giấc khá dài, khi mở mắt ra ánh nắng đã chếch đến đỉnh đầu.

Giữa trưa tiết trời ấm áp, cửa sổ được mở hết cỡ, có gió thổi vào, chuông gió cá vàng nhẹ nhàng rung lên.
Nàng kéo khăn mặt xuống, nhìn chằm chằm con cá đang hứng khởi bay cao, đến lúc này mới nhìn rõ thì ra tư thế của mỗi con cá đều khác nhau, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không giống.
Chuỗi chuông xoay tròn theo gió, nhìn lâu thấy hơi chóng mặt.

Nàng lại một lần nữa nhắm mắt vào, trong lòng tự hỏi không biết ca ca đi đâu, chẳng phải lúc trước đã nói hôm nay không ra ngoài sao, nhoáng một cái lại chẳng thấy đâu nữa…
Nàng đạp chân quay người ra phía cửa, mắt vẫn lim dim ti hí, trông thấy có bóng người bước vào cửa, bởi vì ngược sáng mà không rõ mặt, nhưng nhìn thân hình biết ngay là ca ca.
Hắn đi tới trước giường, cong lưng gọi nàng: “Dậy đi, ta cho muội xem cái này hay lắm.”
Nguyệt Hồi ngồi dậy, hứng thú bừng bừng hỏi: “Là cái gì cơ?”
Hắn dịch cái bàn trên giường đất ra, đặt một cái giường trúc nho nhỏ lên, giữa khe hở giường trúc buộc sợi tơ, trên giường có một hình nộm người làm bằng lõi trúc đang nằm dang rộng tay chân.
Nguyệt Hồi chưa hiểu ra làm sao, cúi đầu nhìn hình người be bé, tay béo chân béo, còn có cái bụng tròn tròn, đội mũ đỉnh nhọn, trong tay cầm một thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao.

Nàng ngẩng đầu nhìn Lương Ngộ, “Đây là gì thế?”
Hắn chỉ cười không nói, ngồi xếp bằng xuống đối diện nàng, ngoắc tay động vào sợi tơ dưới giường tre, người trúc đang nằm bỗng quắc mắt đứng lên, ngay lập tức biến thành tướng quân béo bụng oai phong lẫm liệt.

Sau đó là một màn tập kích hoa cả mắt, đánh chiêu đâu ra đấy, diều hâu xoay người, hắc hổ đào tâm……Đánh nhau còn xuất sắc hơn cả võ sinh trên đài kịch.
“Hay!” Nguyệt Hồi vỗ tay bồm bộp: “Thân thủ thiếu hiệp quá giỏi!”
Những món đồ chơi trẻ con dễ khiến người ta phát tính trẻ con.

Có lẽ nàng đã quên ngày nhỏ cũng từng được hắn diễn cái này cho xem.

Khi đó nàng chỉ chừng ba bốn tuổi, thấy người trúc đánh nhau khí thế ngất trời, vừa cười vừa la chưa đủ cho nàng biểu đạt thích thú, còn há mồm cắn người trúc một miếng, đến nỗi rách cả khóe miệng.

Bây giờ đã mười mấy năm trôi qua, nàng đã lớn đến nhường này… Sợi tơ trên tay vẫn không ngừng chuyển động, hắn lặng lẽ nâng mắt nhìn nàng, lúm đồng tiền tươi như hoa nở, thật may mà nàng vẫn không đổi khác, vẫn sẽ vì những thứ nhỏ nhặt này mà mỉm cười.
Nguyệt Hồi không thể ngờ thì ra một người nghiêm trang như Lương Ngộ cũng biết làm những việc dỗ cô nương vui.

Trong lòng nàng có một cảm xúc khó nói rõ, hai người ngồi đối diện cúi đầu xem, gần như là trán chạm trán, giường trúc nhỏ này chính là cả thế giới.
Người trúc càng đánh càng náo nhiệt, nàng lại thất thần, thực ra ca ca còn đẹp hơn cả người trúc.
Nàng không nhịn được mà liếc trộm hắn, chẳng ngờ chạm phải tầm mắt nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí trở nên ngượng ngùng.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện