Nàng không biết thế nào là xấu hổ, may mà đầu thai thành nữ nhân, nếu là nam nhân thì có lẽ bao nhiêu cô nương mê tít, nhà rộng mấy cũng sợ không chứa đủ.
Lương Ngộ né ra, tránh thật xa tầm tay nàng, kể cả đã rửa sạch vẫn khiến người ta rờn rợn.
Lương chưởng ấn xưa nay thích sạch sẽ, dính một xíu bùn lên người cũng phải tắm rửa kịp thời, càng miễn bàn nàng đã từng thay áo thay quần cho Thái Hậu.
“Ta sai người đi mời muội bao giờ.” Hắn ngẩng đầu đi qua trước mặt nàng, vừa đi vừa nói: “Đồ ăn Từ Ninh Cung không ngon hay sao, cứ phải nằng nặc đến chỗ ta đòi ăn ké cơm.”
Nguyệt Hồi lịch bịch bám gót, mặt dày cười nói: “Không phải đồ ăn Từ Ninh Cung không ngon, là vì muội không được nhìn thấy ca ca, ăn cơm cứ bị thiếu mất hương vị.”
Khóe môi Lương Ngộ khẽ khàng giương lên, tuy biểu cảm lạnh băng nhưng trong lòng vẫn cực kỳ vừa ý.
“Ca ca cũng chẳng phải tương đậu, làm sao mà vắng ta lại thành thiếu hương vị được?” Hắn xoay người ngồi xuống ghế, khi nhìn nàng còn thở dài một cái đầy vẻ bất đắc dĩ, “Lương Nguyệt Hồi, đến bao giờ muội mới chịu ngoan ngoãn nghe lời? Đến bao giờ mới thôi gây chuyện? Ta từng nghe người ta nói những kẻ kiếm ăn ở bến thuyền đều lười đến nỗi mọc dòi, nếu có thể nằm thì không bao giờ đứng, tại sao lại nhảy ra ngoại lệ là muội thế hả? Ôm việc đến là cần mẫn, nếu thực sự nhàn đến phát chán thì đến chỗ ta quét nhà đi, ta cho muội thêm một phần bổng lộc.”
Nguyệt Hồi nói được đó, “Muội thích nhất là trải giường gấp chăn cho ca ca, dậy sớm hàng ngày hầu hạ huynh mặc quần áo cũng được tuốt.”
Vì thế hắn lại thở dài một hơi nữa, hình như nàng không khua môi múa mép với ca ca thì không chịu nổi.
Lương Ngộ híp mắt nhìn nàng, một chân nàng quỳ gập trên cái ghế dài trước bàn, nửa nằm bò ra mép bàn với lấy hộp mứt hình hoa sáu ngăn mở ra ăn.
Trước kia hắn không có thói quen để đồ ăn vặt trong trị phòng, từ khi có nàng hắn như thể đang nuôi chó mèo, việc đầu tiên là cứ phải chuẩn bị một ít, để nàng muốn ăn lúc nào là có luôn.
Nàng ăn ngon miệng là hắn vui, trong thời khắc này cảm thấy mọi sự chu đáo của mình đều đáng giá.
Chỉ là nhìn kỹ xuống, tầm mắt dừng nơi cái trâm cá vàng cài trên tóc nàng, hắn hờ hững nói: “Trước khi muội tiến cung ta từng tặng muội một cây trâm ngọc, tại sao muội không cài?”
Nguyệt Hồi mải mê ăn mứt, không rảnh bận tâm, trả lời qua loa: “Cái huynh tặng quá quý giá, không thích hợp để cài lúc làm việc.
Cái Hoàng Thượng tặng vừa chắc chắn vừa sinh động, cài lên còn dễ dàng xin chủ tử ban ân, đương nhiên bây giờ phải cài cái này nhiều hơn.”
Khóe miệng Lương Ngộ hơi ỉu xìu: “Cái trâm này toàn là điểm thúy tơ mỏng, trên mắt cá vàng còn nạm lò xo, muội không sợ lúc tháo xuống bị rối tóc à?”
Nguyệt Hồi nói không hề, “Cô nương chỉ cần xinh đẹp, rối tóc một tí có làm sao, còn xỏ lỗ để đeo khuyên tai nữa cơ mà, chưa nghe thấy ai kêu đau bao giờ.”
Đúng là không thể hiểu nổi suy nghĩ của phái nữ, hắn chỉ thấy bực mình, lúc trước chê Hoàng Đế ban thưởng không đủ đáng quý, bây giờ lại nói đồ đáng quý không tiện để cài hàng ngày, nói trắng ra thì là xem trọng người tặng kia nhiều hơn.
Nhưng mà chẳng có lý do gì để bất mãn, hắn và Hoàng Đế vốn đã không bình đẳng, địa vị thì còn so được, quan trọng là thân phận…Nghĩ lại chỉ biết cười khổ, hắn cùng lắm chỉ là ca ca nhà mẹ đẻ, chỉ được nàng xem trọng khi chưa xuất giá mà thôi.
Hắn cúi đầu vân vê chuỗi bồ đề kim cang, bỗng nhiên phát hiện mỗi lần đếm một hạt bồ đề lại là một lần niệm tên nàng.
Hắn thậm chí còn cảm kích cha mẹ đã đặt cho huynh muội hắn hai cái tên không thể tách rời, Nhật Nguyệt Bồi Hồi, suốt đời suốt kiếp không chia xa.
Cuộc đời hắn chưa chắc đã có thể ở mãi bên nàng, nhưng chỉ một chút dây dưa nho nhỏ này đã khiến hắn vô cùng cảm kích.
Nguyệt Hồi nhấm nháp miếng mứt trong miệng, đến lúc này mới phát hiện thần sắc ca ca hơi khác thường, cuối cùng cũng chịu đóng nắp hộp mứt lại thò tới nhìn hắn, “Ca ca, huynh đang không vui sao?”
Lương Ngộ lắc đầu, “Ta đang nghĩ xem nên lo liệu chuyện Thái Hậu thế nào, sáng ngày mai Trưởng công chúa vào đến kinh thành rồi.”
Đây đúng là một việc nan giải, cho dù nàng có nhái giọng giống đến đâu thì cũng không thể giả mạo Thái Hậu lừa gạt Trưởng công chúa.
Đúng lúc lòng dạ rối bời thì bỗng nhiên nghe tiếng Tăng Kình bẩm báo cách mành, nói Lưỡng Quảng có mật báo trình lên lão tổ tông.
Lương Ngộ ngẩng đầu, cất giọng: “Vào đi.”
Tăng Kình nâng cuộn giấy đến trước mặt Lương Ngộ, mặt mũi sầm sì mà nói: “Lão tổ tông, xảy ra chuyện rồi ạ.”
Lương Ngộ nghe vậy mở thư ra, càng đọc sắc mặt càng trầm trọng, tức giận như thể sắp sửa bốc khói: “Rốt cuộc là do chúng ta xem thường đảng Hồng La hay là do Đông Xưởng quá vô dụng, nuôi ra một đám giá áo túi cơm? Nhị đương đầu đã đảm đương bao nhiêu án, thế mà cuối cùng lại thua trong tay một đám loạn đảng, muốn làm trò cười cho thiên hạ hay sao!”
Tăng Kình cũng nhíu chặt mày, bó tay hết cách nói: “Từ kinh thành đến Lưỡng Quảng xa xôi ngàn dặm, để phái binh hay truyền lệnh đến nơi đều tốn rất nhiều công sức.
Bây giờ Nhị đương đầu đã thua, cũng chỉ đành bỏ đó, tiểu nhân là sợ Tổng đốc nha môn Lưỡng Quảng đục nước béo cò, thế thì chúng ta có phái nhiều xưởng vệ đến mấy cũng chỉ phí công vô ích.”
Lương Ngộ đứng dậy, bắt tay sau lưng đi qua đi lại, “Lưỡng Quảng…Ta phải đích thân tới đó một chuyến mới được.
Hoàng Thượng mới tự mình chấp chính đã có loạn đảng nhiễu nhương, việc bình định kéo dài càng lâu càng dễ biến thành trò cười.
Huống hồ Lưỡng Quảng còn có mấy ao nuôi trai lớn, ta đã muốn chỉnh đốn từ lâu, nhân dịp này xử lý một lượt, coi như một lần tăng thu giảm chi cho xã tắc.”
Nguyệt Hồi ở bên ngồi nghe, lo sợ không yên mà hỏi: “Chưởng ấn muốn đi Quảng Châu sao?”
Tăng Kình cũng cúi người: “Hiện giờ Lưỡng Quảng rất hỗn loạn, vừa có giặc cướp vừa có loạn đảng, lão tổ tông hà tất phải rước nguy hiểm vào thân.”
Lương Ngộ thở dài, “Ta phải đi, đều có đạo lý cả.
Tư Lễ Giám chỉ giúp Hoàng Thượng diệt trừ những kẻ trái khoáy là không đủ, giống như những tên loạn đảng đó nói, tay sai triều đình chỉ biết giết người, chẳng làm được gì khác.
Tư Lễ Giám muốn vững chân, muốn truyền thừa được đến đời sau, vậy thì ta ở đời này phải cắm rễ thật chắc.” Hắn nói, nở nụ cười nhợt nhạt, “Hơn nữa Hoàng Thượng vừa mới nắm quyền, đúng lúc muốn thể hiện quyền cước, ta cứ đứng chắn trước mặt thì e sẽ khiến chủ tử thấy bị cản tay.
Lưỡng Quảng quá xa, chủ tử không đi được, chúng ta phải đi, chịu khổ một chút, đều là để san sẻ cùng chủ tử.”
Lời này nói thì rất đàng hoàng, nếu đào sâu xuống thì chỉ có một ý chính: để Hoàng Đế trải qua một chút mưa gió mới biết được sự cần thiết của ngươi.
Nếu chỉ dệt hoa trên gấm thì khó mà lay động lòng người, đưa than ngày tuyết mới khiến người ta khó quên.
Hiện tại Hoàng Đế nóng lòng thoát khỏi trói buộc, nếu ngươi cứ thay hắn xử lý hết mọi thứ thì hắn sẽ chê ngươi lộng hành, gây trở ngại cho con đường trở thành minh quân.
Tăng Kình là do một tay Lương Ngộ dạy dỗ ra, vừa nghe đã hiểu ý ngay, cúi đầu nói: “Vậy lão tổ tông dự định khi nào xuất phát ạ?”
Lương Ngộ tính toán, “Chờ xong đại hôn của Hoàng Thượng đã, mọi chuyện đang dở dang đều phải làm xong, không được phụ lòng coi trọng của chủ tử.”
Tăng Kình vâng, “Tiểu nhân lập tức đi truyền lệnh, các xưởng vệ còn lại ở Lưỡng Quảng sẽ được Tứ đương đầu tiếp quản, tiếp tục điều tra loạn đảng.
Lão tổ tông xin cứ yên tâm, những người đã điều đi sẽ không rối loạn, nếu cần thiết thì điều binh đóng quân ở Nam Hải đến là được, hết thảy đều chờ lão tổ tông tới đích thân định đoạt.”
Tăng Kình chắp tay lui ra ngoài, còn lại một mình Nguyệt Hồi nôn nóng nhìn hắn, “Ca ca, huynh thực sự phải đi Lưỡng Quảng?”
Lương Ngộ đeo chuỗi bồ đề lại, “Đúng thế, ở trong kinh ngột ngạt phát hoảng, ra ngoài đi dạo cho vơi bớt.”
“Nhưng mà…nhưng mà…” Nàng moi móc hết vốn từ, “Tư Lễ Giám khó khăn lắm mới xây dựng được cơ nghiệp nhường này, huynh bỏ đi thì không sợ bị người ta chặt đứt đường lui sao?
Lương Ngộ lạnh lùng nói: “Tuy ta không có mặt nhưng Tư Lễ Giám vẫn nằm trong tay ta, người dám chặt đứt đường lui của ta vẫn chưa sinh ra đâu.”
Cái này làm Nguyệt Hồi càng thêm nóng ruột, “Huynh đi mất rồi, thế còn muội thì sao? Huynh bỏ muội lại trong cung một mình?”
Cuối cùng Lương Ngộ cũng chuyển tầm mắt nhìn nàng, nhíu mày nói: “Trên đầu muội còn cài cây trâm đích thân Hoàng Thượng tặng, Hoàng Thượng đối đãi với muội hết lòng, ở một mình trong cung thì có gì phải sợ, đã có Hoàng Thượng trông chừng rồi đó thôi.”
“Nhưng mà Hoàng Thượng sắp thành thân rồi, chẳng mấy chốc lại