Hắn xảy ra chuyện thì chính là đại sự liên quan đến tính mạng, Thịnh Thời kinh hãi, hoảng sợ hỏi: “Rốt cuộc là làm sao? Bình thường con lúc nào cũng nhanh nhẹn, sao hôm nay lại cứ ấp a ấp úng thế này?”
Lương Ngộ đan hai tay vào nhau, trụy giác hổ phách rũ ngoài tay áo dán lên da, tạo thành một mảnh lạnh lẽo.
Không phải hắn ấp úng, thực sự có những lời không tiện mở miệng.
Hắn cúi đầu, cân nhắc mãi rồi mới nói: “Nhị thúc, trước kia con một lòng muốn cho Nguyệt Hồi tiến cung, để nàng từng bước lên cao hầu hạ chủ tử, tương lai sinh ra long tử, dễ bề giúp Lương gia chúng con lấy lại danh dự, sửa lại án oan của Lương gia.
Người trần luôn có tư tâm, tuy hiện giờ con đang nâng đỡ Hoàng Thượng, nhưng nếu luận về thân sơ, đương nhiên sau này nâng đỡ cháu ngoại sẽ lại càng tận tâm.
Mọi thứ vốn dĩ đều theo đúng kế hoạch, Nguyệt Hồi tiến cung làm nữ quan, chưa cần biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Hoàng Thượng rất yêu mến nàng, nhưng con…bỗng nhiên phát hiện ra an bài như vậy không hề thỏa đáng, Nguyệt Hồi không nên tiến cung, càng không nên bị kéo vào cái ao đục ngầu này.”
Thịnh Thời nghe xong chậm rãi gật đầu, buồn bã nói: “Cái chết của cha mẹ con tất nhiên là khiến mọi người đau lòng, nhưng chuyện này đã trôi qua mười mấy năm, con đã bỏ mình vì nó rồi, quả thực không nên để Nguyệt Hồi phải liên lụy vào.
Chỉ là Nguyệt Hồi đã lớn, tự biết bản thân muốn gì, tiến cung hay không hẳn là do con bé tự mình quyết định.
Bây giờ con dự định thế nào? Muốn kéo Nguyệt Hồi ra? Con vừa nói Hoàng Thượng yêu thích con bé, chỉ sợ chuyện này sẽ không dễ dàng.”
Hai bàn tay đặt trên đầu gối hắn dần dần siết lại, “Cho dù không dễ, con cũng phải nghĩ cách cho bằng được.
Sắp tới con phải đi Lưỡng Quảng tiêu diệt loạn đảng, ban nãy Nguyệt Hồi còn cuốn lấy con, nhất quyết đòi con phải đưa theo cùng, con đã đồng ý rồi.
Có những thứ không phá đi thì không xây được, cứ bị nhốt mãi trong Tử Cấm Thành thì khó lòng đào thoát, nếu như rời đi, chưa biết chừng có thể phá được thế cục này.”
Từ khi Lương Ngộ tiến cung năm mười bốn tuổi trở đi Thịnh Thời vẫn luôn trông chừng hắn, những năm gần đây chưa từng thấy hắn có biểu hiện như vậy.
Cũng chẳng phải là tỉnh ngộ lớn lao gì, là một loại lo âu, phảng phất như hắn đang sợ hãi cái gì đó, hết lòng muốn thay đổi, thế rồi lại bất lực.
“Đi Lưỡng Quảng…Con là phụng mệnh diệt cướp, trên đường đi gặp nhiều hung hiểm, đưa Nguyệt Hồi theo chỉ sợ không tiện.” Thịnh Thời nói, “Chi bằng để Nguyệt Hồi lại trong cung, Hoàng Thượng sắp sửa đại hôn, bên trong hậu cung có nương nương trấn giữ, dù Hoàng Thượng muốn cất nhắc Nguyệt Hồi thì cũng phải bàn bạc cùng Hoàng Hậu.”
“Con không yên tâm.” Hắn tiếp lời, “Để Nguyệt Hồi ở đâu con cũng không thể yên tâm, phải ở bên cạnh con mới được.”
Thịnh Thời ngây người, nhất thời có chút mờ mịt.
Đúng lý thì dù tình cảm huynh muội có đậm sâu thế nào cũng không ai có thể bầu bạn bên nhau cả đời, chung quy sẽ có một ngày phải buông tay.
Bây giờ hắn nhất quyết nắm chặt, đi đến đâu cũng phải đưa Nguyệt Hồi theo, cứ tiếp tục như thế về lâu về dài không phải điều tốt, hơn nữa bị người ta bàn tán cũng chẳng dễ nghe.
Xét đến cùng, nếu hai người họ là huynh muội ruột thì chẳng nói, không làm gì được, nhưng đã có ràng buộc thâm sâu như thế, phần cảm tình này quả thực khiến người ta thấp thỏm.
Lương Ngộ bình thường rất bận rộn, vậy mà hôm nay lại đặc biệt tìm đến tận phủ, hẳn là không chỉ để nói những lời này đâu!
Nhưng mà Thịnh Thời không dám hỏi, nước sông Hoàng Hà dù mãnh liệt thì vẫn còn đê đập chống đỡ, chảy theo khuôn phép.
Một khi đê vỡ, vạn trượng sóng đục tuôn trào tràn ngập thế gian, quả thực không dám tưởng tượng.
Thịnh Thời cố ý hàm hồ cho qua, nhưng Lương Ngộ lại chẳng có ý định từ bỏ.
Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn Thịnh Thời, gọi một tiếng Nhị thúc, nói: “Con đối với Nguyệt Hồi…”
“Con và Nguyệt Hồi tình cảm sâu nặng, ta đều biết.” Thịnh Thời ngắt lời hắn, “Ngày trước cha mẹ con đã chỉ đích thân con phải chăm sóc muội muội này, trước khi lâm nạn đã gắng sức phó thác Nguyệt Hồi cho con, để bọn họ ra đi cũng được an tâm.
Con biết vì sao bọn họ lại tín nhiệm con đến vậy chứ? Bởi vì đến tận khi chết bọn họ vẫn coi con là cốt nhục, trong lòng họ con và Nguyệt Hồi chính là thủ túc chí thân, có con, bọn họ sẽ có trai gái song toàn.
Đáng tiếc về sau Nguyệt Hồi đi lạc, mấy năm nay ta đã nhìn con hao tâm tổn huyết tìm muội muội về, chứng tỏ con thực sự áy náy với con bé.
Bây giờ người đã trở lại, đền bù cho con bé thật tốt những năm tháng thua thiệt, phải yêu thương nó mọi điều mọi chỗ.
Nguyệt Hồi quá khổ, phiêu bạt bên ngoài mười một năm, may sao mười một năm này không gặp phải kẻ xấu, có thể nguyên vẹn trở về đã là phúc phận lắm.
Con là ca ca, từ rày phải thương yêu con bé thật nhiều, cuối cùng nó cũng đã có người thân, không phải lẻ loi một mình trên đời nữa.”
Lương Ngộ nghe từng câu từng chữ, tuy Thịnh Thời không nói nặng nhưng hàm nghĩa đậm sâu, rất có cảm giác khẩn thiết răn dạy.
Đúng rồi, một ngày là huynh muội, cả đời là huynh muội, sao hắn lại nghĩ về hướng khác được cơ chứ, nhất là khi trong mắt Thịnh Thời hắn đã tàn phế một nửa.
Hắn hổ thẹn đến nỗi không chỗ dung thân, giơ tay đỡ trán, “Vâng, Nhị thúc giáo huấn rất đúng…Con cảm nhớ ơn dưỡng dục của cha mẹ, suốt đời không dám quên.”
Thịnh Thời thở dài, có lẽ là do mình lo lắng quá nhiều, không hiểu rõ tâm tư người trẻ bây giờ thế nào nữa.
Ông lão chỉ biết cố nhân còn lại hai huyết mạch Nhật Bùi – Nguyệt Hồi, không nói đến gì khác, nhân luân là quan trọng nhất.
Đến giờ đã năm mươi mấy tuổi, còn nhớ rõ ngày nhỏ từng trông thấy một cặp huynh muội nuôi kết làm phu thê, bị người ta thóa mạ như chuột chạy qua đường.
Cho đến tận bây giờ, ông lão cũng không muốn thấy Nhật Bùi Nguyệt Hồi cũng bị biến thành như vậy, những chuyện này lọt vào miệng người đời thì quả thực bất kham, vợ chồng Lăng Quân đã ra đi nhiều năm, không thể để chết rồi vẫn bị người ta phỉ nhổ.
“Nhật Bùi, năm nay con hai mươi sáu rồi phải không?” Thịnh Thời ấm áp mỉm cười, “Cứ một thân một mình mãi cũng không được, tìm một người thích hợp thành thân đi, cha mẹ con cũng không muốn thấy con cô độc cả đời.”
Lương Ngộ có chút khó xử, cúi đầu nói: “Hiện giờ công việc quá nhiều, con tạm thời chưa kịp tính những cái đó, chờ một thời gian nữa…một thời gian nữa đúng là nên tìm lấy một người.”
Thịnh Thời gật đầu, “Cả đời ta chỉ có một đứa con trai, đối với ta con và Nguyệt Hồi cũng giống như con đẻ.
Ta hy vọng có thể trông thấy các con từng đứa thành gia, sau này có đôi có cặp, ta xuống gặp cha mẹ con cũng dễ bề ăn nói.”
Lương Ngộ vâng, tuy đã nản lòng đến cực điểm, nhưng nhiều năm nay lăn lộn quan trường, đã sớm luyện thành công phu khắc chế ẩn nhẫn.
Khi đứng lên thậm chí hắn còn mỉm cười, ôn hòa nói: “Gần đây con phải chuẩn bị cho lễ đại hôn của Hoàng Thượng, qua mồng tám tháng Tư lại phải đi Lưỡng Quảng, chỉ sợ không còn cơ hội đến thăm Nhị thúc.
Coi như hôm nay con đến chào từ biệt Nhị thúc trước, Nhị thúc nhớ bảo trọng, chờ con về kinh chúng ta lại cùng nhau uống một bữa.”
Thịnh Thời gật đầu, nhìn Lương Ngộ, trong lòng chỉ thấy xót xa.
Ai ai cũng nói Chưởng ấn Tư Lễ Giám lộng hành, Đề đốc Đông Xưởng chèn ép quan trường, trong triều không có đại thần nào dám đối đầu với hắn, nhưng rốt cuộc hắn cũng chỉ là một đứa bé khốn khổ mà thôi.
Trước đây hai bàn tay trắng, bây giờ lại sinh ra tâm tư không nên có, cực khổ chồng chất cực khổ.
Có lẽ Nguyệt Hồi cũng chẳng biết được nội tình này, đầy một bụng tâm sự của hắn không biết nói cùng ai, chỉ đành nuốt ngược vào trong.
“Không còn sớm nữa, con nên cáo từ thôi.” Hắn bước ra ngạch cửa, xoay người chắp tay, “Xin Nhị thúc dừng bước.” Khi quay đi nụ cười đã bay biến hết khỏi khóe môi, từ từ phong hóa, biết thành cái xác băng cứng ngắc.
Kỳ thực hôm nay không nên tới đây, trước khi tới hắn từng chờ mong điều gì? Mong Thịnh Thời sẽ nói Nguyệt Hồi khổ hắn cũng khổ, hai đứa bầu bạn sưởi ấm nhau quãng đời còn lại ư? Đúng là hy vọng xa vời mà, chắc chắn không thể xảy ra.
Hắn cũng từng nghĩ nếu cha mẹ vẫn còn, biết được hắn nổi lên tâm tư không nên có với Nguyệt Hồi, vậy thì sẽ ra sao? Có lẽ sẽ đánh gãy chân hắn, đuổi đồ vô ơn này ra khỏi Lương gia mất!
Hắn lẻ loi đi trong bóng đêm, bây giờ vẫn còn rét tháng ba, gió vẫn rất lạnh, nhưng hắn chẳng cảm thấy gì.
Tăng Kình đi một bên gọi hắn, hắn mắt điếc tai ngơ, lang thang vô định dạt về phía trước.
Phải tiêu hóa hết những cảm xúc không vui này trước khi hồi cung, không thể để Nguyệt Hồi nhìn ra manh mối, càng không thể để nàng phát hiện kẻ làm ca ca này có bao nhiêu bất kham.
Phát sinh từ tình cảm, ngừng lại ở lễ pháp, đây mới là chính đạo.
Hắn tự giễu mỉm cười, trách mình tự bỏ bùa đầu óc, cứ cho rằng không phải huynh muội ruột thì có thể nghĩ về chuyện kia…Hắn cũng tự biết không nên, cũng tận lực khắc chế, nhưng ở chung