Lương Ngộ bật cười, “Tiến cung làm thái giám? Muội có biết Tử Cấm Thành là nơi thế nào không?”
Nguyệt Hồi nghĩ ngợi, vuốt cằm nói: “Muội biết đấy là một cái ổ phú quý, Hoàng Đế sống ở trong, có một đống phi tần hầu hạ, Hoàng Đế thích ai thì điểm tên người đó.
Những chủ tử kia ăn cơm bằng chén vàng đũa bạc, ngay cả cái ngoáy tai cũng là ngà voi, giàu có biết bao! Lại còn các thái giám ra ngoài làm việc, một đám la lên hét xuống, ai ai cũng bị bọn họ đạp dưới chân, động tí là nhổ nước bọt vào mặt người ta, đừng nhìn trong cung là nô tài, ra khỏi cửa cung ai cũng là ông lớn.”
Lương Ngộ nghe nàng nói xong, cười nhạo một tiếng, “Cho nên muội cảm thấy làm thái giám không phải chuyện xấu? Những gia đình nghèo không nuôi nổi con cũng nghĩ như vậy đấy.
Cuối cùng cam tâm tình nguyện để con mình tịnh thân vào cung, mong cho tương lai thăng phát, đỡ đần gia đình.”
Nguyệt Hồi nói đúng vậy, “Trước kia muội từng biết có một nhà như thế, nghèo đến mức không có gì ăn, muốn cho con trai tiến cung phát tài.
Nhưng vì thợ tịnh thân ra giá rất cao, bọn họ đành đi tìm người chuyên thiến dê lợn giúp đỡ, kết quả là đứa bé kia suýt chút nữa mất mạng, cuối cùng cũng chẳng thể tiến cung, bây giờ thân mình đã phế đi, cả ngày điên điên khùng khùng, trông thật đáng thương.”
Đáng thương…Trên đời nhiều người đáng thương lắm, kể ra có lẽ thái giám có thể chiếm đến một nửa.
“Muội chỉ nhìn thấy những thái giám đắc thế, không nhìn thấy những thái giám thấp hèn nhất sẽ sống tháng ngày thế nào.” Lương Ngộ cụp mắt, vô tình vô tự mà nói, “Những đứa bé nghèo đó còn chẳng bằng con chó con lợn, làm những công việc khổ nhất mệt nhất, một tháng nhận 2 đại tử với 1 thăng gạo.
Cho dù ngậm đắng nuốt cay bò từng bước lên, muốn biết có sống được tiếp hay không còn phải xem vận mệnh.
Có đôi khi nói sai một câu đi sai một bước đã đủ rơi đầu, địa vị của thái giám còn chẳng bằng cung nữ, lục căn không đủ không được coi là người, hiểu không?”
Tuy ngữ điệu hắn bình thản, Nguyệt Hồi vẫn nghe ra được một tia bi thương.
Nàng không dám nhắc đến chuyện thái giám này nữa, sợ chạm đến vết đau của hắn, vội trở lại chuyện chính cười a dua: “Ban nãy chúng ta nói cái gì thế nhỉ…Muội nói muội muốn tiến cung, cũng chỉ là muốn đi theo bên người ca ca, làm trợ thủ cho ca ca, hầu hạ ca ca ăn uống thôi mà.”
Trẻ con có lòng, lại dựa dẫm ngươi, ai mà không mềm lòng cho nổi.
Lương Ngộ ngẩng đầu, ánh mặt trời ngoài cửa sổ phản chiếu nơi đáy mắt, tỏa ra vùng sáng hình thoi nho nhỏ, làm khắp mặt mày hắn sinh động.
“Tạm thời vẫn chưa có người ngoài biết chuyện trong nhà, thân thế của chúng ta cũng không tiện để lộ ra, tránh cho người ta đào chuyện xưa Lương gia lên gây sự.”
Nguyệt Hồi nói đã hiểu, “Chẳng phải thái giám thích nhận cha nuôi sao, muội gọi huynh là cha nuôi, thế là bọn họ ngay biết chúng ta cùng một hội!”
Nàng là kiểu người không biết kiêng kị là gì, Lương Ngộ mắng: “Đừng quậy nữa, loạn hết bối phận, làm sao mà được.”
Nguyệt Hồi không khỏi nhụt chí, cắn bút lẩm bẩm: “Huynh bắt muội phải làm tiểu thư khuê các, bắt muội đọc sách luyện chữ, chỉ sợ để lâu muội sẽ nhàn rỗi phát bệnh mất thôi.
Hơn nữa muội cũng chỉ chịu để mỗi huynh quản, mang muội theo bên người lúc nào cũng tiện trông chừng, không tốt sao?”
Đáng tiếc hắn vẫn không dao động, cự tuyệt không hề lưu tình, “Tư Lễ Giám và Đông Xưởng đều là những nha môn không thể gặp sáng, ta không muốn để muội thấy rõ ca ca có bao nhiêu ghê tởm, nếu lúc nào cũng để muội cũng đi theo bên người, rồi một ngày kia muội sẽ sợ ta.”
Nguyệt Hồi kinh ngạc nhìn, hắn vẫn không một gợn sóng, chỉ chậm rãi liếc tờ giấy Tuyên Thành trước mặt nàng, “Tiếp tục luyện chữ đi, viết thêm hai trăm lần nữa là ổn.”
Hắn chắp tay sau lưng ra khỏi thư phòng, nghe thấy tiếng người đằng sau tuyệt vọng thở dài, ngẫm nghĩ cũng chỉ hai trăm lần thôi mà, không tính là nhiều đâu…
Tào Điện Sinh đi tới đón hắn, nhỏ giọng hỏi: “Đêm nay Đốc chủ không về nha môn nữa phải không ạ?”
Lương Ngộ ừ một tiếng, đi về phía viện của mình.
Người trong phủ hầu hạ cực kỳ cẩn thận, trong phòng đã sớm đốt lò than, trước cái lò chạm rỗng tơ vàng đặt một ghế nằm, chờ hắn trở về là có sẵn nơi ngả lưng.
Trời rét căm căm, hắn ngồi xuống ghế, người hầu xung quanh vội quỳ xuống lấy áo lông chồn bọc chân cho hắn.
Trên cái bàn con bên cạnh đặt mấy quyển sách, hắn tiện tay cầm lấy một quyển, dựa nửa người vào gối tựa, thờ ơ lật giở.
“Để ý thằng bé Tiểu Tứ kia, nếu biết hành động thận trọng thì giữ lại, còn không thì tống cổ đi xa một chút, đừng để nó ở lại trong kinh.”
Tào Điện Sinh vâng, “Trông dáng vẻ rất sáng dạ, không giống loại người không biết cao thấp.
Cô nương cũng thật lòng thương nó, dù sao đã sống cùng nhau từng ấy năm, chuyện gì cũng nghĩ cho thằng bé.” Dứt lời lại cười, “Đốc chủ thường không về nhà, trong phủ quạnh quẽ, tiểu nhân trông một cái sân không, cả ngày chẳng có gì để làm.
Bây giờ cô nương đã trở lại, làm cho khắp phủ đệ này sống động hẳn lên, tiểu nhân sai Ngọc Chấn hỏi thăm khẩu vị của cô nương, lát nữa sẽ đưa đến viện cho cô nương.
Cô nương luyện chữ xong lại có món ăn vừa ý, nhất định sẽ rất vui.”
Ngoài việc trong nha môn ra, phần lớn thời gian Lương Ngộ không bao giờ hỏi chuyện người khác, hiếm khi được nghe việc nhà, trong lòng cũng ấm áp vui vẻ.
“Nhắc đám người tận tâm hầu hạ, nếu ai làm cô nương không vui, nhà ta sẽ lột da kẻ đó.”
Tào Điện Sinh cong eo dạ vâng, lại dừng một chút, cho đám người xung quanh lui hết xuống, nhỏ giọng nói: “Sang năm gia gia sẽ phải lập Hậu, nghe Quế Sinh bên cạnh Thái Hậu nói mấy vị quan to dùng trăm phương nghìn kế đưa bức họa khuê nữ nhà mình vào Từ Ninh Cung, e là Hoàng Hậu sẽ được chọn ra từ một trong đó.”
Lương Ngộ nhếch môi cười lạnh, “Chút kỹ xảo cỏn con mà đòi giấu trời qua biển? Bức họa qua được Từ Ninh Môn, còn vào đến được Từ Ninh Cung hay không thì khó nói.
Bây giờ trên dưới trong cung không chốn nào không nằm trong tay nhà ta, dám lách qua nhà ta, có thể thấy không thèm để nhà ta vào mắt.”
Tào Điện Sinh hiểu rõ, xoa tay cười phụ họa.
Các đại thần trên quan trường giống như những hạt đậu mới rơi từ quả đậu ra, không khỏi lẫn lộn tạp chất.
Đông Xưởng chính là cái sàng lớn, sàng lọc hết lần này đến lần khác, đào thải sạch sẽ thứ phế liệu vô dụng, còn dư lại chính là những kẻ toàn tâm toàn ý nhất.
Tào Điện Sinh lại cúi đầu, cẩn thận nhắc nhở: “Cô nương cũng bằng tuổi với gia gia, sang năm cũng là mười tám…”
Lương Ngộ trầm mặc, một lúc lâu sau mới đưa tay xoa huyệt thái dương, nhắm mắt nói: “Ngươi đi đi, nhà ta đau đầu.”
Tào Điện Sinh lĩnh mệnh lui ra ngoài, hắn nghe tiếng bước chân dần xa, xoa trán thở dài.
Chưởng ấn Tư Lễ Giám, Đề đốc Đông Xưởng, bao nhiêu đời từ trước đến nay chẳng mấy ai có kết cục tốt.
Sống trong yên ổn vẫn phải nghĩ đến ngày gian nguy, dù cứng rắn mạnh mẽ đến đâu cũng phải có lúc yếu thế, nếu không có huyết thống làm hậu thuẫn, muốn hô mưa gọi gió cả đời là không thể.
Trên đời này hắn chỉ còn người thân duy nhất là Nguyệt Hồi, hắn tìm nàng thật lâu, thứ nhất là vì cốt nhục đoàn viên, thứ hai là vì