*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nàng vẫn không ngờ một công tử nhẹ nhàng phiêu dật, ôn nhuận như ngọc, phong độ tuấn tú năm đó vì đạt được mục đích của mình mà biến thành một con người xấu xí như bây giờ. “Thần đại ca, huynh phải hiểu trên đời này không có bức tường nào ngăn được gió. Huynh bắt A La đến đây, một ngày nào đó sẽ bị người khác phát hiện. Khi đó có lẽ Thân đại ca sẽ phải trả một cái giá rất rất đắt cho việc này.”
Thân Diệc Phàm nghe vậy cũng không trả lời Tử La ngay, phất tay để bọn nha hoàn trong phòng đều lui ra. Đến khi trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Thân Diệc Phàm mới kiên định nói: “Thân đại ca không sợ, vì A La, Thân đại ca cảm thấy tất cả2đều đáng giá. Dù có một ngày bị người khác biệt, khi ấy A La cũng đã là của Thần đại ca. Nếu làm vậy có thể có được A La, được ở cùng A La, Thân đại ca không bao giờ hối hận.”
Ai, Tử La nghe vậy chỉ thấy bất lực. Nàng cảm thấy không thể phân rẽ phải trái với Thân Diệc Phàm đang điên cuồng này. Lúc này dù tính năng có tốt cũng sắp không nhịn được nữa. “Nhưng Thân đại ca, huynh có nghĩ tới A La cũng không thích huynh không. Nếu huynh cứ làm vậy chỉ khiến A La hận huynh thôi. Thân đại ca đừng ép A La hận huynh.”
“A La, không có việc gì đâu, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian để khiến muộn dần yêu ta. A La cho Thần đại ca8một cơ hội được không?”
“Thần đại ca, huynh muốn A La phải nói như thế nào thì huynh mới hiểu, A La không thích huynh. Dù bây giờ huynh cầm tù A La, A La chỉ càng không thích huynh mà thôi. Hơn nữa, huynh luôn miệng nói thích A La, nhưng huynh biết A La cần gì không? Những việc huynh làm gần đây có cân nhắc đến suy nghĩ của A La không.” Nói tới đây, Tử La không nhịn nổi mà càng thêm kích động, la hét với Thân Diệc Phàm, chất vấn hắn, nói xong hai khóe mắt cũng đỏ lên. Kỳ thật, Tử La chỉ muốn biết những việc xảy ra dạo này gây xáo trộn gia đình nàng có nhiều cái đều có bút tích của Thân Diệc Phàm, nàng muốn hỏi hắn xem. Nhìn Tử La mắng khàn6cả giọng, còn có chút điên cuồng, Thân Diệc Phàm thấy lòng mình đau xót: “A La!”
“Nếu Thân đại ca thật lòng quan tâm đến cảm nhận của A La, vậy huynh thả A La ra đi.” Nhìn thấy nét đau khổ trong mắt Thân Diệc Phàm, Tử La không phải là người ý chí sắt đá, giọng điệu cũng mềm đi đôi chút.
“Trừ việc thả A La, nhưng việc khác Thân đại ca đều đồng ý với muội, A La đổi yêu cầu khác được không?” Thân Diệc Phàm thấy sắc mặt Tử La hơi giãn ra, không khỏi mừng rỡ, nhẹ giọng dỗ nàng.
“Không được!”
Thấy Thận Diệc Phàm lại ra chiêu này, chút xúc động vừa rồi của Tử La tan sạch. Nàng nghe vậy lập tức lên tiếng từ chối, sau đó rút lui, tránh xa Thân Diệc Phàm.
“A La! Sao muội3lại ý chí sắt đá với ta như thế, tình yêu của ta dành cho muội chẳng lẽ muội không nhận thấy một chút nào sao? Sao muội lại vô tình với ta như vậy, ta không phục!” Thân Diệc Phàm thấy Tử La cứng đầu như vậy, nhất quyết không nhả ra, cuối cùng cùng cũng nổi giận, vừa nói vừa bước lại gần Tử La.
Tử La nhìn Thân Diệc Phàm điên cuồng trước mắt cũng luống cuống. Nàng thấy Thân Diệc Phàm lúc này vô cùng nguy hiểm. Vì thế nàng không dám lên tiếng chọc giận Thân Diệc Phàm nữa, cố hết sức rụt lùi về sau trên giường. A La sợ sao?” Thấy Tử La như vậy, Thân Diệc Phàm duỗi tay xoa má nàng hỏi, không đợi nàng trả lời lại như tự nhủ nói tiếp: “Đừng sợ, Thân đại5ca sẽ không làm tổn thương A La. Ta nghĩ ra một cách hay để muội đón nhận nhân đại ca rồi.”
Thân Diệc Phàm không thèm để ý đến nét sợ hãi trong mắt Tử La, tiếp tục chậm rãi bước từng bước về phía nàng. Lời hắn nói, còn cả ngữ khí khi hắn nói chuyện, cả sự nguy hiểm trong mắt hắn khiển Tử La không rét mà run.
Mà câu cuối cùng hắn nói khiến nàng có một cảm giác không ổn.
“Thần đại ca, huynh đừng kích động, chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?”
Lúc này lưng Tử La đã chạm phải đầu giường, không còn đường lui bước. Thấy Thân Diệc Phàm vẫn tiến tới gần, nàng hoảng hốt vô cùng, ngoài miệng liều mạng trấn an Thân Diệc Phàm, hy vọng hắn ta bình tĩnh lại. Nhưng Thân Diệc Phàm vẫn dửng dưng với những lời nàng nói, không chịu dừng lại, tiếp tục lại gần nàng. Thấy Thân Diệc Phàm chỉ còn cách nàng chưa đến nửa mét, mắt hắn chỉ còn một sắc điên cuồng, Tử La hốt hoảng. Nàng nhịn không nổi bắt đầu giãy giụa định chạy ra khỏi giường, lúc này nàng đã chẳng còn để tâm đến cơn đau trên tay, chỉ một lòng nghĩ cách thoát khỏi nơi này. Nhưng Tử La định bò ra khỏi giường chưa được hai bước nhỏ, còn chưa kịp xuống giường, Thân Diệc Phàm đã nhanh tay lẹ mắt bắt được mắt cá chân của nàng, túm người sắp tới mép giường lại đè dưới người hắn. Hương thơm thiếu nữ từ trên người Tử La tỏa ra khiến lòng Thận Diệc Phàm không nhịn được mà rung động. Gần như không cần suy nghĩ, Thân Diệc Phàm hôn lên đôi môi mềm tựa cánh hoa của Tử La.
Một khi đã chạm lên môi Tử La, Thân Diệc Phàm thấy hương vị thật tuyệt vời, nhịn không được tiếp tục hôn sâu thêm.
“Buông ra, người buông ta ra!” Tử la vừa giãy giụa vừa lắc đầu trong tuyệt vọng, nước mắt rơi không ngừng, hoảng sợ hô lên.
“A La, đừng sợ, nhanh thôi, muội sẽ là của ta. Đến lúc đó không còn gì có thể ngăn cách đổi ta nữa.” Lúc này Thân Diệc Phàm đã đỏ mắt, không thèm quan tâm đến Tử La đang sợ hãi
giãy giụa, bắt đầu xé váy áo Tử La.
“Đừng! Thân đại ca đừng ép A La phải hận huynh!” Tử La cố giãy giụa trước mặt Thân Diệc Phàm nhưng một chút tác dụng cũng không có, nhưng nàng vẫn kiệt lực phản kháng. Thoắt cái, dù Tử La có giãy giụa thế nào thì áo ngoài của nàng cũng đã bị Thân Diệc Phàm lột ra một nửa, đến cả áo trong cũng bị hắn xé rách, lộ ra chiếc yếm như ẩn như hiện. Thân Diệc Phàm nhìn làn da trắng nõn như dương chi bạch ngọc kia, tinh thần càng hoảng hốt, không nhịn được cúi xuống hôn lên bờ vai trắng ngần của Tử La. “Đừng...” Trước nay Tử La chưa bao giờ phải sợ hãi như vậy, nàng vẫn giãy giụa hết sức, mặc cơn đau trên tay, nước mắt đã làm hai mắt nàng mơ hồ nhưng nàng vẫn không dám dừng lại.
Cảm giác được Thân Diệc Phàm đang cởi dây lưng của mình, Tử La tuyệt vọng khôn cùng. Đột nhiên, Tử La cảm nhận được động tác của Thân Diệc Phàm khựng lại.
Vừa mở mắt ra đã thấy Thần Diệc Phàm hôn mê bất tỉnh.
“A La.” Lúc này nàng trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói trầm ấm.
Nghe được giọng nói này, nhất thời Tử La tưởng mình đang nằm mơ, mờ mịt ngẩng đầu lên.
Quả nhiên, ánh vào trong mắt chính là khuôn mặt nàng vẫn luôn chờ mong... Không biết vì sao, khi nàng nhìn rõ người vừa tới thì nước mắt càng tuôn như mưa, tâm trạng căng thẳng cũng được thả lỏng. Những sợ hãi và tủi thân vừa chịu như ra theo hàng nước mắt. “A La, không có việc gì đâu, ta đến đưa muội về nhà.” Nhìn Tử La trước mắt, lòng Mạc Vân Thiên như bị một con dao nhỏ của qua, một cơn tức giận bùng lên. Nhưng hắn không muốn để lộ ra một cuồng bạo trước mặt Tử La, sợ làm nàng sợ, đành cố ép chặt lửa giận trong lòng xuống. Mạc Vân Thiên nói một cách thương tiếc, sau đó cúi người xuống nhẹ nhàng chỉnh lại váy áo cho Tử La đang ngây ra. “Mạc đại ca, là huynh thật sao?” Lúc này Tử La mới biết những gì đang xảy ra trước mắt không phải là một giấc mơ, nhưng nàng vẫn sợ, sợ một giây tiếp theo Mạc Vân Thiên sẽ biến mất. Nhìn Tử La yếu ớt, không chỗ bấu víu, Mạc Vân Thiên càng đau lòng. Cuối cùng hắn nhịn không nổi mà ôm chặt Tử La vào lòng. “Là huynh, A La đừng sợ, muội an toàn rồi.” Mạc Vân Thiên tiếc thương nhìn người thương nằm trong lòng mình, nhỏ giọng trấn an nàng. Nằm trong lòng Mạc Vân Thiên, không hiểu sao Tử La cảm thấy thật an tâm, cũng dần bình tĩnh lại. “Mạc đại ca, chúng ta mau rời khỏi nơi này đi.” Tử La nằm trong lòng Mạc Vân Thiên ngẩng đầu nhắc hắn.
“Được!”
Mạc Vân Thiên không sợ không rời đi được, có đám Dung Ngũ thúc ở đây, căn bản là không sợ. Nhưng hắn biết Tử La chắc chắn không muốn ở đây thêm chút nào, vì vậy hắn đồng ý không chút do dự.
Tiếp theo, Mạc Vân Thiên cởi dây thừng trên tay Tử La ra. Nhìn vết thương ghê người trên tay nàng, hắn đỏ mắt. “A La không sao, chút vết thương ngoài da thôi, không đau...” Thấy Mạc Vân Thiên nhìn tay nàng không nói lời nào, nàng còn thấy rõ nét tiếc thương trong mắt Mạc Vân Thiên, và cả áy náy, nàng lập tức nhịn không được lên tiếng dối lòng an ủi Mạc Vân Thiên. “Nha đầu ngốc.”
Dường như Mạc Vân Thiên thở dài một tiếng, sau đó cởi áo choàng trên người xuống phủ lên Tử La, bọc nàng kín mít. Tiếp đó hắn ôm Mạc Vân Thiên từ giường dậy, nhanh chóng rời khỏi căn phòng này. Dọc theo đường đi, Tử La và Mạc Vân Thiên không bị ngăn trở gì, rời khỏi căn nhà này một cách thuận lợi.
Bên ngoài tòa nhà, Dung Ngũ thúc, Dung Nam, Mạc Tam, Mạc Tử, còn có vài người mặc áo đen khác đang đứng đợi ở đó. “Gia, có thể đi được rồi!” Mạc Tứ kéo Truy Vân tiến lên, cung kính hành lễ nói với Mạc Vân Thiên.
Mạc Tam đứng một bên thấy Mạc Vân Thiên ôm Tử La, không nói tiếng nào đã định lên ngựa, không khỏi nóng vội hỏi Mạc Vân Thiên: “Gia...”
Tiếng “thiếu phu nhân” mà Mạc Tam đang định nói ra, đột nhiên hắn nhớ ra bây giờ Mạc Vân Thiên chưa muốn Tử La biết tấm lòng của hắn. Vì vậy ba chữ “thiếu phu nhân bị hắn mạnh mẽ nuốt vào, sửa lời: “Tam tiểu thư không có việc gì chứ?”
Vì Tử La bị Mạc Vân Thiên ôm vào ngực nên Mạc Tam không biết tình huống cụ thể, sốt ruột trong lòng nên mới quan tâm. Người khác tuy rằng không dám hỏi thẳng ra như tên thần kinh thô Mạc Tam, nhưng cũng quan tâm đến nòi giống của gia nhà họ, đến tình trạng nữ chủ nhân tương lai của bọn họ. Tuy bọn họ cũng đoán được là Tử La không gặp việc gì, nhưng vẫn hơi lo lắng, nên khi thấy Mạc Tam hỏi ra, mấy người họ cũng quay ra nhìn Mạc Vân Thiên.
“Không có việc gì, đi!” Mạc Vân Thiên vừa nói xong, hắn cẩn thận ốm Tử La lên ngựa.
Đám người Dung Ngũ thúc nghe thể cũng yên tâm, vội chạy theo xe ngựa.