"Cô bé ngốc nghếch này, sáng sớm tuyệt đối không nên gần gũi tôi tới vậy, nếu không tôi sẽ rất dễ dàng biến thành cầm thú.”
Tô Vãn Trinh chà nhẹ má lên lòng bàn tay Tống Triều Dương, dịu giọng nói: “Vậy thì tôi cũng vui lòng.”
Tống Triều Dương lập tức có phần ngạc nhiên, cảm thấy Tô Vãn Trinh bây giờ sao lại trở nên bạo dạn tới vậy, nói: “Vãn Trinh, cô sao vậy?”
“Không có gì… không có gì…”
Tống Triều Dương cười nói: “Cô bé ngốc này, đã biết giấu giếm suy nghĩ với tôi rồi.”
“Đâu có, chỉ là… Tiểu Tống, tôi chỉ là không muốn nói thôi.”
“Được rồi, không ép cô.”
Hai người cứ ôm nhau nằm như vậy một lát, cũng không có động tác dư thừa, Tô Vãn Trinh khẽ kéo tay Tống Triều Dương nói: “Tiểu Tống, tay anh tối qua không ngoan đâu đấy.”
“Ồ…” Tống Triều Dương lập tức đỏ mặt, cười hì hì nói: “Ngủ say nên mới động chạm bừa bãi.”
“Không sao, anh bây giờ… tôi cũng thích.”
“Tiểu Tống, anh không cần phải suy nghĩ nhiều, Vãn Trinh không mong Tiểu Tống thích, có thể làm chút việc gì đó cho Tiểu Tống, có thể khiến Tiểu Tống vui vẻ, tôi cũng sẽ rất vui vẻ, thật đấy, cho dù anh có làm gì tôi, tôi cũng sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu, Tiểu Tống, anh thực sự không cần kiềm chế bản thân như vậy, tôi thực sự rất thích.”
Tô Vãn Trinh nói ra những lời như vậy mà chỉ hơi ngập ngừng một chút, còn lại đều rất lưu loát, có thể thấy đây chính là những tình cảm chân thực của cô, và còn là những điều đã nghĩ trong lòng từ lâu.
Tống Triều Dương lúc này cảm thấy nếu như từ chối Tô Vãn Trinh, điều đó sẽ khiến cô bị tổn thương sâu sắc, chỉ sợ rằng cô bé này sẽ nghĩ tới những điều khác, hơn nữa, tối qua cũng đã sờ rồi, lúc này còn giả bộ gì nữa, lúc này cậu liền thản nhiên khum tay lại, xoa lên cổ Tô Vãn Trinh.
Cơ thể Tô Vãn Trinh lập tức cứng đơ, mặc dù cô đã nghĩ kỹ rồi, nhưng Tống Triều Dương hành động thế này khiến cô trở nên căng thẳng theo bản năng.
Tay Tống Triều Dương lập tức dừng lại, điều này khiến Tô Vãn Trinh lập tức hốt hoảng, vội vàng giữ chặt lấy tay Tống Triều Dương, nói vội: “Tiểu Tống, không phải tôi không thích, tôi thực sự rất thích, chỉ là vừa rồi hơi… căng thẳng.”
Tống Triều Dương còn có thể nói gì, tay miết nhẹ trên cổ Tô Vãn Trinh, dần dần men cổ áo thò vào trong.
Cơ thể Tô Vãn Trinh khẽ run lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, cảm giác lạ thường lập tức lan tỏa khắp toàn thân.
Chuông điện thoại vang lên, Tống Triều Dương lập tức bừng tỉnh, rút ngay tay ra, cười nói: “Tôi đi nghe điện thoại.”
Tô Vãn Trinh đang tận hưởng, Tống Triều Dương đột nhiên rút tay ra, cô liền có chút hụt hẫng, nhưng vẫn đỏ mặt khẽ nói: “Mau đi đi!”
Tống Triều Dương lấy điện thoại trên tủ đầu giường, số điện thoại là của Lâm Chi Quỳnh, tiện tay nghe máy, nói: “Cảnh sát Lâm, sao gọi điện cho tôi sớm vậy, có việc gì sao?”
“Tống Triều Dương, học sinh cấp ba tối qua chưa về sao?”
“Đương nhiên là không, ở chỗ này của tôi chỉ có Vãn Trinh.” Tống Triều Dương cũng không phủ nhận sự tồn tại của Tô Vãn Trinh.
Tô Vãn Trinh vốn dĩ không dám nói gì nhưng nghe Tống Triều Dương nói vậy, cô lập tức vô cùng vui vẻ, dựa sát lại gục trên ngực Tống Triều Dương, ngẩng đầu nhìn mặt cậu.
“Hừ, anh là một tên khốn, một cô gái tốt như vậy đã bị anh gạt.”
Cánh tay kia của Tống Triều Dương ôm lấy vai Tô Vãn Trinh, cười nói: “Cảnh sát Lâm, hình như đây là cuộc sống cá nhân của tôi, cô quản hơi nhiều rồi đấy.”
“Hừm, tôi có việc nghiêm túc, tôi muốn làm một hoạt động hữu nghị giữa cảnh sát và nhân dân, anh có thể tham gia
không?”
“Được thôi, cảnh sát Lâm đã mở lời, dù thế nào thì tôi cũng phải nể mặt.”
“Được thôi, vậy chín giờ sáng nay, chúng ta tập hợp ở khu chung cư, anh không được đến muộn đâu đấy.”
“Nhất định sẽ đến đúng giờ.” Tống Triều Dương vui vẻ đồng ý, Lâm Chi Quỳnh đầu bên kia liền ngắt điện thoại, Tống Triều Dương thì lấy một điếu thuốc đặt vào miệng, đang định tự châm thuốc thì Tô Vãn Trinh đã giật lấy bật lửa, châm thuốc cho Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương hút một hơi, cười nói: “Cô không phải ghét đàn ông hút thuốc sao?”
Tô Vãn Trinh mím môi cười nói: “Trước đây tôi cũng rất ghét đàn ông hút thuốc, nhưng tôi phát hiện ra Tiểu Tống khi hút thuốc rất có dáng dấp đàn ông, vì thế tôi không ghét hút thuốc nữa, hơn nữa mùi thuốc trên người Tiểu Tống cũng không nồng nặc, khiến người ta ngửi thấy cảm giác rất dễ chịu.”
Tống Triều Dương bật cười ha ha nói: “Cô thật rất biết dỗ dành người khác.”
“Người ta nói thật mà.” Tô Vãn Trinh khẽ nhích người, ngực chà nhẹ lên người Tống Triều Dương, thật sự khiến Tống Triều Dương vô cùng ham muốn.
Có điều Tống Triều dương không hề làm gì Tô Vãn Trinh, vừa rồi cậu chìm đắm trong sự dịu dàng của Tô Vãn Trinh, điều này khiến trong lòng cậu đã có cảnh giác, khi ở bên Tô Vãn Trinh, cậu nhất định phải kiềm chế bản thân, nếu không sẽ thực sự không thể thoát ra được.
Vì thế lúc này cậu mới hút thuốc, khiến ham muốn của mình giảm xuống.
Sau khi hút xong thuốc, Tống Triều Dương liền trở dậy, hôm nay Tô Vãn Trinh đã rất thỏa mãn, từ trước tới giờ cô không phải là một người có lòng tham không đáy, hôm nay phát triển tới bước này với Tống Triều Dương thực sự khiến cô bất ngờ, vì thế cũng không tiếp tục quấn lấy Tống Triều Dương nữa mà dậy theo.
Vì đã để Tống Triều Dương sờ ngực, nên Tô Vãn Trinh càng trở nên tự nhiên hơn trước mặt cậu, ngay cả khi mặc đồ cũng rất tùy ý, trong lòng cô, hiện giờ ở bên Tống Triều Dương chính là sống cuộc sống của tình nhân, cho dù không thực sự, nhưng có thể giúp cô có trải nghiệm này, cô cũng không hề oán hận.
Điểm tốt của Tô Vãn Trinh, điều khiến đàn ông thích nhất chính là sự chu đáo, biết Tống Triều Dương buổi sáng có việc, cô liền vội vàng trở dậy đi nấu bữa sáng cho cậu, hơn tám rưỡi, cô liền cùng Tống Triều Dương xuống lầu.
“Tiểu Tống, tuần sau tôi lại tới, có được không?” Khi chia tay, Tô Vãn Trinh lấy hết dũng khí, mong đợi nhìn Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương xoa đầu Tô Vãn Trinh nói: “Tôi có thể nói không được không?”
Tô Vãn Trinh Lập tức mỉm cười rạng rỡ, nói: “Vậy tuần sau tôi lại tới, tạm biệt Tiểu Tống.” Sau đó liền vui vẻ bước nhanh đi.