Tiếng kêu gϊếŧ ngoài kia ngày càng gần, Trần Tinh buộc lòng phải nhanh chóng chạy về phòng.
Hỏa cầu đầy trời bay vùn vụt vào thành, xem ra quân Tần phá thành thật rồi, thành vừa phá, quân đội lập tức tàn sát hàng loạt dân chúng bên trong. Trần Tinh đã từng chứng kiến tình cảnh chiến tranh loạn lạc, việc cần làm hiện giờ là phải nghĩ cách mau chóng rời đi.
Trần Tinh vào phòng, lắc hộ pháp Hạng Thuật mới nhậm chức không thể động cũng không thể nói chuyện kia, Hạng Thuật đã tỉnh từ lâu, đang mở mắt nhìn Trần Tinh.
Trần Tinh: "Ta nghĩ ra cách này, tạm thời mang ngươi chạy khỏi thành trước, chờ ở đây cái nha."
Câu này nói cũng bằng thừa, Hạng Thuật không thể cử động, còn bị bọc kín trong chăn. Trần Tinh nghĩ thầm cũng đâu thể cõng Hạng Thuật chạy đi chứ hả. Vậy nên cậu định tìm một con ngựa, rồi lại sợ loạn binh xông vào cướp chém trúng mình, thành thử ôm Hạng Thuật xuống, gói chăn bông kĩ lưỡng, nhét vào dưới gầm giường đỡ cho bị phát hiện.
"Đừng lo." Trần Tinh giải thích: "Ta có Tuế Tinh nhập mệnh, may mắn lắm đó, bất kể gặp phải chuyện gì cũng có thể chuyển nguy thành an." Nói xong thì ra ngoài tìm ngựa.
Trần Tinh vòng ra hậu viện, chuồng ngựa rỗng tuếch, chiến mã đều bị kỵ binh dẫn đi, đành phải ra ngoài tìm.
Ngoài đường đầy bá tánh bị thiêu cháy, binh mã tàn sát bừa bãi khắp nơi, quân Tấn và quân Tần chiến nhau hỗn loạn, ngoài thành liên tục ném giác lửa, đập trúng cái gì thì cháy cái đó.
"Thơm quá!" Trần Tinh ngửi mùi thịt cháy, bụng tức thì đánh trống.
Cậu không tìm được ngựa, nhưng lại tìm được một chiếc xe đẩy, xe đẩy thì xe đẩy vậy. Trần Tinh đẩy xe vào hậu viện, nhét không vào, thôi đành cõng Hạng Thuật ra chứ biết làm sao. Vì thế cậu lại chạy vào phòng, lúc kéo Hạng Thuật ra khỏi gầm giường, đại môn phủ Thứ sử bị tông cái rầm, ngay sau đó, quân Tần ập vào!
Trần Tinh thay đổi suy nghĩ thật nhanh, lập tức nhét lại Hạng Thuật xuống giường, lật cái kệ trong phòng, ném gối và y phục đầy đất, xé rèm, vắt lên xà ngang tạo gút thắt, rồi kéo ghế đứng lên, hai tay luồn vào móc, ghìm bằng hai nách, sau đó đá văng ghế dựa.
Ghế vừa ngã xuống, hai binh sĩ quân Tần cũng đúng lúc vọt vào.
Trần Tinh đu đưa trên xà ngang, trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm binh sĩ bên dưới không chớp. Trong hoàn cảnh tối như bưng, binh sĩ không thể thấy sợi dây kia đang ghì vào đâu, còn tưởng có người bị treo cổ, thầm mắng một tiếng xúi quẩy, lại ngó chung quanh, đoán rằng chỗ này đã bị cướp, bèn lật bàn bỏ đi.
Quân Tần vừa đi, Trần Tinh vội vàng nhảy xuống, lôi Hạng Thuật ra ngoài, nhưng mới lôi được phân nửa, một tên quân Tần khác lại vọt vào từ hậu viện. Trần Tinh buộc lòng treo lên tiếp, sau khi nhóm binh sĩ thứ hai xông vào, chúng tra xét một lượt rồi cũng bỏ đi.
Hạng Thuật: "......"
Trần Tinh treo trên đó chừng một chung trà, sau khi xác định không còn ai tới nữa, mới vội vàng thả dây leo xuống. Cậu vác Hạng Thuật trên vai, thở hồng hộc chạy ra hậu viện.
Xe đẩy biến mất, nhưng có thêm ngựa chiến không biết từ đâu ra, có vẻ là ngựa của quân Tần, trên bàn đạp kéo theo thi thể binh sĩ Tần bị trúng tên.
"May quá!" Trần Tinh đặt Hạng Thuật lên lưng ngựa, nói: "Hai ta nhất định có thể chạy thoát!"
Nhưng Trần Tinh đã quên một chuyện, vận may cậu thì tốt, chứ Hạng Thuật thì thường thường thôi.
Sau khi lên ngựa, Trần Tinh dùng chăn bọc Hạng Thuật lại, một đường chạy khỏi hẻm, đi vào con đường bên cạnh, đầy trời toàn là hỏa tiễn và giác lửa, như lò sưởi lật mình trên trời, thành Tương Dương thoáng chốc biến thành biển lửa luyện ngục.
Chiến mã hí vang, phi nước đại lộc cộc, Trần Tinh ngoảnh đầu định nói với Hạng Thuật mấy câu, vậy mà phát hiện người bỗng dưng mất tiêu!
"Dừng! Dừng!" Trần Tinh lập tức ghìm cương ngựa, nói: "Không xong! Rớt trên đường rồi!"
Trần Tinh quay đầu ngựa, vội vã tìm dọc bên đường, phát hiện ngay chỗ giao hẻm nhỏ và đường chính, Hạng Thuật đang nằm ngay đơ trên đất, lúc rớt xuống chăn bông bị xốc hơn phân nửa, may mà tìm được, cậu đành cột hắn vào lưng ngựa. Trần Tinh tìm một sợi dây thừng, may mà bên trong yên ngựa cũng có! Trang bị tùy thân trong yên của Tần binh đầy đủ thật.
Trần Tinh ghém Hạng Thuật trong chăn, dùng dây thừng quấn lại. Kế đó phải dồn hết sức mới đẩy được người lên lưng ngựa, cố định bằng dây thừng, lúc buộc lại, một binh sĩ quân Tấn giục ngựa sang hướng này, quát: "Làm gì đó! Đoạt dân nữ hả?"
"Nam!" Trần Tinh vội nói: "Cha ta bán thân bất toại nhiều năm!" Nói xong thì túm tóc Hạng Thuật lên cho gã xem, binh sĩ quân Tấn định giương cung bắn cậu, thấy là nam liền buông tên, bảo: "Chạy về Đông Nam! Đừng hướng lên Bắc! Phủ Thứ sử bị chiếm rồi! Phía Bắc toàn là quân Tần!"
Trần Tinh đáp: "Các ngươi cũng cẩn thận!"
Quân Tấn đi xa, Trần Tinh sợ Hạng Thuật lại rớt dọc đường, nên dùng dây thừng cột chặt thiệt là chặt, lại quấn hai vòng lên lưng ngựa, thắt nút chết, sau khi xác định sẽ không rớt nữa mới lau mồ hôi, đang định leo lên lưng ngựa thì ——
— Một mũi tên không biết bay từ đâu ra, đâm vào mông ngựa.
Chiến mã nhất thời hí dài một tiếng, đạp vó chạy như điên, quay ngược về phía Bắc.
"Ê! Ê! Mau quay lại." Trần Tinh hớt hải chạy theo, nhưng chiến mã đã chở Hạng Thuật chạy mất tăm, biến mất trong biển lửa.
Trần Tinh: "............"
Trần Tinh nhìn chung quanh, quân Tấn kéo ùn ùn về thành Bắc, dốc toàn bộ sức lực, giao chiến kịch liệt với quân Tần, gϊếŧ đỏ cả mắt. May mà hồi chiều bị Trần Tinh vật cho một trận, dù mệt rã rời nhưng họ vẫn không ngủ. Bằng không quân Tần công thành, hưởng ứng trong thành tuyệt đối sẽ không nhanh tới vậy.
Bất kể quân dân hay già trẻ, ai cũng biết một khi Tương Dương bị phá, đối mặt họ chỉ có kết cục bị đồ thành, không một ai sống sót, nên ai nấy cũng dốc cả mạng sống, kiên cường chống cự.
Trần Tinh chạy ước chừng một dặm, chiến hỏa bùng nổ tứ phía, nhà dân hai bên đường đều bị thiêu cháy, tử thi nằm rải rác khắp nơi.
"Ngựa đâu?!" Trần Tinh giận cáu lên: "Đi đâu rồi! Quay về cho ta!"
Tảng sáng, hôm nay là một ngày âm u, cả thành bị thiêu rụi, bầu trời bị bao phủ bởi khói đen, Trần Tinh bị sặc ho chảy cả nước mắt, chạy dọc theo cọc chắn ngựa trên đường. Chẳng mấy chốc đã đến tiền tuyến hai quân Tần Tấn giao chiến, một tên kỵ binh thình lình phát hiện, cưỡi ngựa phóng về phía Trần Tinh, vung trảm mã đao.
Trần Tinh lập tức la oai oái, ôm đầu nằm tại chỗ, kỵ binh kia chém hụt, nghi hoặc quay đầu lại, tuấn mã chở gã với tốc độ cao bỗng nhiên móc vào mớ dây phơi quần áo ở nhà dân, lập tức kéo kỵ binh kia ngã xuống, gáy đập trên đất, thất khiếu đổ máu, run rẩy không ngừng.
May quá! Trần Tinh nghĩ, toan chạy sang nhặt vũ khí người nọ, sau lưng lại truyền tới tiếng vó ngựa từ xa, Trần Tinh vội nằm tại chỗ, chui xuống dưới thi thể kỵ binh kia.
Kỵ binh quân Tần tràn vào, tranh đoạt cứ điểm trong thành Tương Dương, chuẩn bị cùng quân Tấn dưới sự dẫn dắt của Thứ sử Lương Châu Chu Tự triển khai chiến đấu trên đường phố. Không một ai chú ý tới Trần Tinh.
Lại một đợt quân Tần đi ngang qua, Trần Tinh biết mình mà mang cái dạng này đi tìm người, chẳng khác nào tự dâng đầu cho địch, bèn kéo thi thể kỵ binh kia vào nhà dân, lột áo giáp và lý y của gã ra thay. Thời kỳ này, phương Bắc trải qua thời , sau khi triều đình nhà Tấn áo mũ chỉnh tề dời sang Nam, Hán — Lưu Thông, Triệu — Thạch Lặc, Yến — Tiên Ti Mộ Dung thị, thậm chí là Ngụy — Nhiễm Mẫn, hiện giờ lại thêm Tần — Phù Kiên, 'ngươi vừa mới hát xong, tới lượt ta lên sân khấu', thay nhau lập quốc, Hồ Hán lai nhau, thành thử trong quân Tần có không ít người Hán, sau khi thay áo giáp của binh sĩ Tần, trông Trần Tinh không có vẻ gì khác lạ, chỉ có mũ và áo giáp hơi to một tí.
Trần Tinh hớt ha hớt hải đội mũ sắt, dốc sức chạy về phía Bắc, vừa chạy vừa tìm chiến mã lạc đàn khắp nơi, tìm tăm tích Hạng Thuật, lúc chạy dưới Chiêu Minh Đài thành trung ương, đột nhiên bị đội trưởng quân Tần gọi lại.
"Này!" Đội trưởng quân Tần kia hỏi: "Ngươi ở đội nào?"
"Ta?" Trần