Văn sĩ cầm một bát ngọc lưu ly, trong bát đựng máu dính sệt, máu như có sinh mệnh, chầm chậm lúc nhúc trong bát.
Trước sân trời là Tư Mã Vĩ bị cháy đen cả người đang nằm đó.
Cách đó không xa là ba ngọn lửa đen đang cháy, hiện ra Trường An, Tương Dương cùng một ngọn núi xanh biếc trong ngọn lửa.
"Kế hoạch thế nào?" Trái tim Ma thần ở giữa lên tiếng.
"Hết sức thuận lợi." Văn sĩ đáp.
Trái tim cười lạnh: "Hết sức thuận lợi? Ba vũ khí quan trọng Âm Dương giám, Tranh cổ, Lộc Minh trượng đều rơi hết vào tay địch, Chu Chân chết, oán khí thu thập từ ba nơi Diêu Quang, Khai Dương, Ngọc Hoành cũng tan biến, Bạt quân không những không gia tăng mà ngày càng ít đi, Bát vương hộ trận chết hai, Vương Hợi, đây là 'thuận lợi' của ngươi à?"
Văn sĩ tên Vương Hợi kia nghiêm túc đáp: "Ngô chủ đại nhân không cần quá lo lắng."
Gã khẽ nghiêng bát lưu ly trong tay, máu trong bát như dịch thể đặc sệt, nhỏ lên hài cốt của Tư Mã Vĩ, lúc nhúc ngấm vào, bắt đầu chữa trị cơ thể cho hắn.
"Chí ít cho tới hiện nay, chúng vẫn chưa phát hiện ra trận Vạn Linh." Vương Hợi đáp như đã lường trước, "Mặc dù số lượng Bạt quân giảm mạnh, nhưng muốn bao nhiêu chúng ta vẫn có thể chuyển hóa bấy nhiêu, đâu đâu cũng có người, hiện tại tạm thời kín tiếng, khiến chúng lơ là cảnh giác... Còn về ba món ma khí kia, tìm thời gian giành lại là được, bảy trận Vạn Linh chắc chắn sẽ được khởi động đúng hạn."
Trái tim hừ lạnh.
Vương Hợi nhìn chằm chặp vào cơ thể đang được chữa trị của Tư Mã Vĩ, lầm bầm: "Đám trừ tà tự cho là thông minh, vọng tưởng khống chế pháp khí được sử dụng bằng oán khí sinh ra từ chiến tranh gϊếŧ chóc, nào biết thông minh quá sẽ bị thông minh hại, sau cùng sẽ bị oán khí cắn trả... Ngô chủ."
Cơ thể bị sét đánh thành than đang không ngừng khôi phục, Vương Hợi xoay lưng, tiến về phía trái tim khổng lồ kia: "Trận chiến phía Bắc khiến ta có một phỏng đoán lớn, nếu là thật, vậy thì pháp bảo ở mắt trận đại địa Thần Châu giúp ngài đắp lại cơ thể, sẽ là một thứ xưa nay chưa từng có, không cần dùng Tâm Đăng nữa."
Trái tim im lặng, dường như đang nghi ngờ.
Vương Hợi nói: "Ngô chủ, mời xem, Định Hải châu mà ngài tìm kiếm hơn ba trăm năm có lẽ sắp xuất hiện rồi."
Vương Hợi vung tay áo, một chiếc chuông đồng nhỏ xuất hiện nằm gọn trong lòng bàn tay, chuông kêu "coong" một tiếng, hắc hỏa bắt đầu biến ảo xung quanh, trước mặt hiện ra huyễn cảnh.
Giữa trời băng đất tuyết, vào mấy tháng trước trên bờ sông Tát Lạp Ô Tô, không ít quạ đen im hơi lặng tiếng đậu quanh doanh địa của tộc A Khắc Lặc. Trong đó có một con xoay mặt vào trong trướng.
"Con trai của Hạng Ngữ Yên... ở, ở đâu?"
Tần suất đập của trái tim đột nhiên trở nên nhanh hơn, cả cung Huyễn Ma tràn ngập trong ánh sáng đỏ tím.
Một luồng hắc hỏa khác bùng lên, bóng dáng Hạng Thuật, Trần Tinh, vua A Khắc Lặc và vương phi xuất hiện trong vương trướng giữa đám hỏa diễm nọ.
"Bà ấy tới hồ Ba Lý Khôn khi nào?"
"Hai mươi hai năm trước, trước khi ngươi ra đời." vương phi A Khắc Lặc nói, "Lần đầu gặp nàng, nàng đang trên đường tiến Bắc, bảo muốn tìm một người, một người nam nhân."
"Mang nữ nhân này tới trình diện ta." Trái tim Ma thần nói.
Vương Hợi đáp: "Đây là vương phi tộc A Khắc Lặc, ả đã chết trong tay Xa La Phong, hài cốt đã bị thầy trừ tà đốt thành tro."
"Ngu xuẩn!" Trái tim Ma thần gần như gầm thét, "Ba trăm năm! Tròn ba trăm năm mới có manh mối!"
"Ngô chủ xin cứ yên tâm." Vương Hợi nghiêm túc nói, "Hạng Ngữ Yên là mẫu thân của Thuật Luật Không, việc này đã quá rõ, tiếp theo ta sẽ cố hết sức tìm kiếm Định Hải châu. Nếu tại hạ đoán không sai, cơ thể hoàn toàn mới của ngài sẽ có được sức mạnh ngay cả chư thần thượng cổ cũng không có cách nào địch nổi, e rằng kết cục trận Phản Tuyền cũng phải sửa lại."
Trái tim đột nhiên bật cười điên cuồng.
∴
Tháng ba ở Kiến Khang, vạn liễu gọi xuân về, gió mát dần nổi lên, cung điện lộng lẫy, lầu các tráng lệ.
Suy nghĩ đầu tiên của Trần Tinh khi lên bờ là: cuối cùng cũng về đến nhà.
Kiến Khang trước mắt toát lên vẻ đẹp được miêu tả trong bài phú Lưỡng đô của Ban Cố qua câu "Quan lễ chỉnh tề, cưỡi xe xuống núi, cá voi bay lên, chuông kêu leng keng, trèo vào xe ngọc, cưỡi trên tuấn mã, cùng chuông lách cách, Thiên quan(1) nhanh bước, lăng tẩm uy nghi".
Loạn Vĩnh Gia tàn phá Trung Nguyên ngày trước cách nay đã gần bảy mươi năm. Người Hán y quan Nam độ, mang đến hai thắng cảnh Trường An và Lạc Dương. Các vị quan triều đình nhà Tấn ôm theo một bức họa cuộn tròn quá đỗi hùng vĩ, ung dung trải từ bờ Nam Trường Giang, rồi bắt đầu kéo dài và mở rộng với sức sống tràn trề, sau đó tái hiện huy hoàng truyền thừa văn hóa rực rỡ mấy nghìn năm.
Bắt đầu từ thời Tôn Ngô, Kiến Khang chính là nơi đặt chân của đế vương, ngô chủ Tôn Hạo đầu hàng dâng thành, nhờ đó Tấn đế Tư Mã Viêm thống nhất thiên hạ, Kiến Khang chưa nếm mùi chiến loạn, ngày nay trong thành đã có trăm vạn hộ gia đình cư trú. Đợt dời sang Nam, họ cắp theo sách, đồng thời cũng đóng góp kỹ thuật trồng trọt, mang theo thơ từ thi họa, cũng mang đến tay nghề rèn đúc kim loại; thành Kiến Khang ngày nay được bọc trong sông Hoài, Đông dựa núi Chung đã trở thành trung tâm của Thần Châu, cùng bạn thành Mạt Lăng trải dài tới thành Tây Châu, các thành ở quận Đan Dương, quận Lang Tà phía Nam, tiếp tục mở rộng đến nghìn dặm đại địa Thần Châu từ phía Nam Trường Giang; nắm giữ muối, sắt, than đá, tơ lụa của thiên hạ, trăm bước một chợ, mười dặm một thành thị, y, dược, sách, tranh, nhạc, mậu dịch và hàng trăm phường thủ công phát triển mạnh mẽ.
Từ thời Tần Hán, Giang Nam là vùng đất phì nhiêu lắm cá nhiều thóc, thư hương(2) thì quý còn thóc gạo lại rẻ, dưới sự cai trị của Phù Kiên, một đấu(3) gạo ở phương Bắc có giá mười hai tiền, còn một đấu ở Kiến Khang chỉ có ba tiền, giàu có đông đúc hơn kho trời đất Thục gấp mấy lần. Chẳng những không có người chết đói mà còn dư trấu và ngũ cốc phục vụ chăn nuôi, nếu gặp dịp các quận bội thu, lương thực chất đầy kho sẽ chín rữa tới mức phải cho chuột ăn. Giá gạo thấp như thế đương nhiên sẽ cung cấp cho đông đảo thợ nghề khắp trăm nhà một cuộc sống ấm no. Vào năm đầu Thái Nguyên, phương Nam đông đảo nhân tài, sĩ tử dời sang Nam cộng thêm sĩ tộc ở bản địa, chiếm trong thành cũng phải tới trăm vạn hộ, người đọc sách ăn không ngồi rồi có gần mười vạn, triều đình nhà Tấn không có đủ chức quan, nên suốt ngày họ đành bàn chuyện sâu xa, thảo luận chính sự nhằm gϊếŧ thời gian.
Đây là lần đầu Hạng Thuật chính thức đặt chân vào thế giới người Hán, lập tức sững sờ, so với "phía Nam" qua lời truyền tai của chúng người Hồ thì ngoài đời càng huy hoàng gấp bội. Sau khi đón hai người, Tạ An đặc biệt dùng một chiếc xe mở nóc chở Trần Tinh và Hạng Thuật dọc theo sông Tần Hoài vòng hết non nửa thành, mới hướng về nơi đặt chân.
Nhìn ánh mắt của Hạng Thuật, Trần Tinh biết hắn bị rung động bởi cảnh tượng ở Kiến Khang, trong lòng không khỏi đắc ý. Mặc dù đây cũng là lần đầu Trần Tinh đến đây, nhưng cậu chỉ kinh ngạc có một tẹo thôi.
"Nhận được thư của đệ trên đường, nên huynh đoán chắc hôm nay đệ sẽ đến, bèn mạo muội tới đón." Tạ An cười bảo.
"Không mạo muội! Tuyệt đối không mạo muội!" Trần Tinh hết sức hài lòng, thực sự không mạo muội tí nào, rõ là đủ phô trương, giúp cậu được hư vinh trước mặt Hạng Thuật một phen, cực kỳ thích ý. Nhưng cậu đột nhiên phát hiện, đám người đọc sách tới đón nhìn mình và Hạng Thuật bằng hai ánh mắt khác nhau thì phải? Nhìn Trần Tinh cậu đây, thì là tò mò và tán thưởng, còn sang Hạng Thuật, lại là vẻ mặt kinh diễm và ngợi khen. Trong lúc ngồi xe, cậu nghe người ta khẽ nghị luận rằng: "Thế mà có chàng trai đẹp nhường ấy..."
"Nói to quá đấy!" Trần Tinh cáu bẳn bảo, "Ta nghe hết rồi!"
"Tiểu sư đệ, Kiến Khang so với Trường An thế nào?" Tạ An đổi đề tài, cất lời như gió nhẹ mây hững hờ trôi.
"Việc này..." Trần Tinh tỏ ra mù mờ, bảo, "phải rồi, lúc rời thuyền đã muốn hỏi, Tạ đại nhân, chúng ta thành sư huynh đệ khi nào?"
Trần Tinh không ngừng nhớ lại, Tạ An từng học tập theo danh sĩ Hoàn Di, mà hình như Hoàn Di và phụ thân Trần Triết của Trần Tinh không có quan hệ đồng môn cùng thầy, nói một cách miễn cưỡng, có lẽ cùng là người đọc sách thôi nhỉ?
"Đại hiệp Bách Lý đã từng đồng ý nhận huynh làm đồ đệ," Tạ An cười đáp, "lúc đó đệ còn quá nhỏ, chắc quên mất rồi."
"Có sao?" sự nghi hoặc của Trần Tinh sắp phá vỡ chân trời luôn rồi, quả thật cậu có một sư huynh tên Vương Mãnh, song chẳng tài nào nhớ ra sư phụ còn nhận thêm Tạ An làm đồ đệ, mà nếu Tạ An đã khăng khăng vậy rồi, thì cứ kêu thôi, nào thiệt gì đâu.
Hạng Thuật liếc nhìn Tạ An, Trần Tinh tiếp tục cười nói: "Mặc dù Phù Kiên thống trị Trường An rất tốt, nhưng còn kém xa Kiến Khang."
Há chỉ dừng ở kém xa? Rõ ràng là thúc ngựa cũng đuổi không kịp, Phù Kiên thiệt ở chỗ, mấy quân chủ phương Bắc trước đó như Lưu Uyên, Nhiễm Mẫn, Thạch Sùng,... gϊếŧ quá nhiều người, đuổi cổ toàn bộ người Hán, dẫn đến lúc tiếp nhận Trường An đã trong tình trạng nghèo rớt mùng tơi, đành dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Trần Tinh giải thích sơ cho Hạng Thuật rằng Tạ An không phải thầy trừ tà, Hạng Thuật không đáp, đưa mắt nhìn trạch viện cập phố, ngang qua hơn trăm tòa nhà lớn ở trên đường, khí thế còn hơn cả nhà Thác Bạt Diễm ở Trường An nữa.
Trần Tinh cũng cảm thấy nhà lầu ở Kiến Khang tráng lệ hơn Trường An nhiều, bèn hỏi: "Đây là nơi nào?"
"Không biết." Tạ An buột miệng đáp, "Chung quanh đều là nhà của Hàn tộc, để đệ phải chê cười, chúng ta ở trong hẻm Ô Y."
Trần Tinh: "......"
Hạng Thuật: ".................."
Tạ An đã qua tuổi tứ tuần, song rất biết cách chăm sóc giữ gìn, dưới cằm mọc vài sợi râu, hông treo một viên ngọc cổ, không đeo phụ kiện khắp người như sở thích của người Hồ, nhưng vẫn đủ đầy hợp mắt, lời nói pha lẫn ý cười. Đã từng tuổi này mà phong cách nam nhân vẫn giữ ở độ tuổi