Việt Dã sai người cầm một thùng nước lạnh đến tạt vào mặt mụ đàn bà đó. Mọi người đều tụ tập đủ.
Mụ đàn bà từ từ tỉnh dậy, mở mắt hoảng hốt khi đối diện với ngần này người, người nào cúng sát khí bừng bừng. Họ đều là những nhóm chuyên trị an ở thành phố này, băng nhóm dây má trộm cắp hoạt động rấ thâm sâu không thể lường được nhờ có Thái Vy mà mới có thể bắt được một đứa.
"Mày nói đi, địa điểm của lũ chúng mày ở đâu?"
Người đàn bà sợ sệt lắc đầu ánh mắt như diêm vương của Việt Dã khiến bà ta hoảng loạn mọi thứ sắp xếp trong đầu bà ta nói câu gì đều quên sạch sẽ.
"Tôi,... vừa mới ở quên lên....tôi không biết gì cả...." Người đàn bà liên tục lặp đi lặp lại câu trên.
Việt Dã vỗ vỗ tay mọi dụng cụ tra tấn đều được mang lên hết. Mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng. Người đàn bà hoảng loạn cắn môi cả người run bần bật. Mặc Hành tiến lên nhếch miệng cười anh ở đây lâu nhất chỉ vì bọn chó chết này phá đám làm cả chỗ bọn anh thiệt hại nặng nề đánh mất uy tín với khách hàng.
Việt Dã nhắc lại một lần nữa: "Đây là câu hỏi cuối cùng, không trả lời mày cũng hiểu. Cứ ở đây bị hành hạ đến chết đi. Còn chỗ của bọn mày thì cùng lắm bọn tao mất thêm một thời gian nữa để đi tìm cũng chả sao, cin mày thì sẽ bị hành hạ đến chết.
Nào chọn đi."
Người đàn bà lúc này khóc lóc cầu xin, khóc như một dòng sông mong ai đó thương hại bà ta cho bà ta một con đường sống.
"Câm mồm chó của mụ lại mụ chỉ cần nói địa điểm thôi còn rên rỉ tiếp tao sẽ dí cái này vào mặt mày." Mặc Hành mất kiên nhẫn tức giận, quả thật nếu không phải Việt Dã giữ cậu lại chắc chắn cậu sẽ lao vào dí sắt lung nóng vào mặt mụ.
Người đàn bà nghe xong sợ hãi im bặt, ánh mắt sắc bén của Thái Vy lúc này chĩa về phía bà ta, một cảm giác rùng rợn lạnh lẽo sau lưng sau tất cả chỉ có Thái Vy mới khiến bà ta sợ hãi nhất.
Cô lúc này mới tức giận: "Nói! Bà câm sao."
Mặc Hành mất kiên nhẫn: "Thôi anh, xử lí mẹ luôn cho xong chứ em ngứa gan lắm rồi. Tùm được mụ này ở đây chắc chắn đồng bọn của mụ cũng ở gần khu này thôi."
Việt Dã suy nghĩ chút đỉnh rồi gật đầu. Mấy người đàn em đằng sau lúc này mới nhếch miệng cười dòn dã cầm sẵn dụng cụ.
Mụ đàn bà sợ hãi mặt cắt không còn một giọt máu. Khóc lóc khai hết, kế hoạch của mụ rõ ràng hôm nay rất tốt đẹp tại sao giờ lại thành như thế này.... Sáng nay chỉ tại con nhỏ đó, chỉ tại con nhỏ đó, tại sao chứ, sao có thể phát hiện ra trong khi mụ đã cải trang rất kĩ mà.
Thái Vy lúc này mặt đầy sát khí nhếch mép cười: "Tại tôi sao? Không nhé, tại vì bà đã ăn trộm điện thoại của nhầm người."
Một ánh nhìn trào phúng có thể đoán ra được cả suy nghĩ của mụ, sát khí này không phải tầm thường, nhưng nó cũng chỉ là một đứa con gái, đợi mụ ra ngoài được rồi mụ sẽ cùng anh em xử lí nó.
Lời khai đã lấy được hết, mọi thông tin chi tiết được viêt rõ lại ánh nhìn của con mụ đó chĩa về phía Thái Vy liên tục.
"Ồ, mọi ý nghĩ viết hết lên mặt bà rồi kìa, muốn báo thù tôi sao tôi sợ rằng bà cũng chả có cái gan đấy."
Cô chầm chậm tiến gần vuốt nhẹ vào mặt mụ. Đôi mắt này chẳng qua đã đeo lens, mà chỉ một cái nhìn cũng đã đủ khiến bà ta kinh hãi. Một cái nhìn gần, một cái chạm khẽ cả người mụ đàn bà run cầm cập cập, lúc này mụ rất muốn nôn ngay tại chỗ chỉ là một đứa con gái mấy tuổi đầu thì lấy đâu ra cái sát khí áp đảo như vậy chứ. Tất cả mọi