Bé Thỏ bây giờ đã chập chững biết đi.
Cô nhớ lần đầu tiên nhìn thấy bé đứng được vợ chồng cô đã ôm nhau bật khóc.
Hạnh phúc nhiều khi cũng khiến người ta rơi lệ.
Giờ thì bé Thỏ đang bò quanh phòng với bạn đồng hành là chồng cô.
Anh quan niệm rằng trẻ con thì phải phát triển 1 cách tự nhiên, không ép buộc để con muốn làm gì thì làm, mình có thể định hướng nhưng quyền quyết định là ở con.
Do đó anh đang bò theo bé Thỏ thỉnh thoảng chọc bé cười rồi lúc nào bé nhổm lên muốn đi anh mới đỡ con dậy cho bé tập đi.
Phát triển tự nhiên không ép buộc? Có vẻ khái niệm này quá xa lạ và mới mẻ với cô.
Từ nhỏ bố mẹ cô luôn can thiệp vào mọi quyết định cô đưa ra.
Như hồi học tiểu học, cô ở trong cả đội tuyển văn và đội tuyển toán của trường nhưng bố mẹ cô nhất quyết bắt cô theo đội tuyển toán, chẳng cần hỏi trước xem cô muốn gì.
Sau đó cũng luôn như vậy, ngay cả khi học ở trường xa nhà hơn hay phải học trái tuyến họ cũng bắt cô phải chuyển trường.
Thời của cô không còn chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy trong việc liên quan đến yêu đương hay hôn nhân nhưng trong chuyện học hành hoặc công ăn việc làm e rằng vẫn còn nguyên.
Thì thôi giao cho anh tất để anh dạy con bởi vì cô cũng không chắc lắm, liệu rằng mình có cư xử như bố mẹ hay không.
Tuy cô luôn bài xích cách giáo dục của bố mẹ nhưng lỡ đâu những gì cô trải qua nó thấm vào máu mất rồi và thế là cô có thể có những hành động cực đoan mà chính cô cũng chẳng nhận ra.
Cũng như đã quá quen đi bên phải đường hồi mới sang Anh làm việc chật vật mãi cô mới thích nghi được với giao thông ở đó vậy.
Bé Thỏ đang đứng lẫm chẫm bước đi, chồng cô quỳ đằng trước, 2 tay để hờ 2 bên đề phòng con ngã chứ không dắt, anh tỳ trên đầu gối lùi người dần về phía sau còn con gái cô vừa cười vừa nửa đi nửa chạy.
Tới khi đến sát gần cô bé nhào tới, sà vào lòng cô cười lên khanh khách.
Anh nhìn cô mắt sáng ngời:
- Mẹ thấy 2 bố con có giỏi không?
- Quá giỏi luôn ấy chứ! - Vừa nói cô vừa nhoài người lại gần để hôn anh.
Bé Thỏ nhún người đột ngột trong lòng cô rồi thoăn thoắt trèo lên đầu cô, đôi chân mềm mại bé xíu đạp lia lịa vào mặt cô làm anh phát hoảng:
- Ấy, đau mẹ con.
Cố gỡ bé Thỏ khỏi đầu cô, anh đặt con lên lưng làm ngựa cho con cưỡi.
Ngắm bố con anh chơi đùa với nhau lòng cô rộn ràng trong niềm vui sướng.
Hạnh phúc này trước kia cô không bao giờ nghĩ mình sẽ có được.
Hôm nay là ngày quốc khánh Pháp, có rất nhiều trò vui diễn ra khắp nơi vì vậy người làm trong nhà gần như đi chơi hết, chồng cô thì phải lo đi dự sự kiện này nọ, còn có mình cô với bé Thỏ ở nhà.
Thật ra nếu muốn cô cũng có thể đi cùng mọi người nhưng trời thì nắng như đổ lửa chỉ nghĩ đến việc ra đường bêu nắng cô đã thấy nản lắm rồi, thôi chờ đến chiều cùng anh và ** Lì đi ăn tối sau đó dạo phố cũng chưa muộn, giờ ngủ cái đã.
Dạo này cô ngủ hơi nhiều và ngủ cũng rất ngon.
Vì vậy dù giữa trời mùa hè nóng nực cô và bé Thỏ ôm nhau nằm trên phản ngủ say như chết.
Ngày nghỉ lễ trời lại oi bức nên lượng điện năng tiêu thụ tăng cao đột ngột thành thử chập điện khắp nơi.
Vì lẽ đó thân làm giám đốc như anh phải ở sở suốt chẳng được nghỉ ngơi.
Anh chỉ ước sao bây giờ có thể về nhà vui đùa cùng cô và bé Thỏ nhưng việc chồng việc anh không tài nào dứt ra được.
Giữa trưa, căn biệt thự im lặng như tờ, bà Clara mở cửa rón rén lẻn vào.
Đáng nhẽ ra phải 2 ngày nữa tầu mới đến An nam nhưng vì trời yên bể