Đặt cái khay có để 1 tô cháo và 1 li sữa lên bàn rồi kéo nó lại gần cô, Tân nói như ra lệnh:
- Ăn đi! Ăn xong rồi nói chuyện tiếp.
Vậy là cô ăn, vội vàng hấp tấp, cũng chẳng cần biết mình đang đưa thứ gì vào miệng, chỉ đơn giản là hoàn thành 1 việc.
Xong xuôi đâu đấy, cô quay lại nhìn thẳng vào mặt Tân:
- Anh có thể nhờ người quen điều tra giúp tôi vụ cháy nhà tôi có được không?
Đã là dân kinh doanh thì lẽ đương nhiên phải có quan hệ với các cấp chính quyền dọc ngang trên dưới không thì khó lòng có thể suôn sẻ làm ăn được, gia đình cô cũng kinh doanh nên cô hiểu rõ và đương nhiên sẽ phải có 1 vài tay cảnh sát hậu thuẫn đằng sau.
Ngả người ra phía sau Tân tư lự nhìn Ngọc Linh.
Những cú sốc cô vừa trải qua có thể dồn con người đến tận cùng của sự tuyệt vọng, giờ có nên nói ngay cho cô biết chân tướng của vụ hỏa hoạn không? Cô liệu có chịu nổi sự thật hay anh lại 1 tay đẩy cô vào bước đường cùng? Nhưng anh không thích giấu diếm hay nói dối, nhất là nói dối 1 người đã tin tưởng ở mình.
Đắn đo hồi lâu Tân mới nói:
- Cô có biết là chồng cô đã nhờ mấy tay mật thám bạn cậu ta điều tra sự việc không? Cái này tôi cũng là hỏi từ họ thôi: hôm 14/ 7 mẹ chồng cô về An nam và bà ta là người đứng sau vụ hỏa hoạn, không phải thuê người làm mà tự tay bà ta làm.
Khi thoát ra khỏi đám cháy, người đầu tiên cô nghĩ tới có thể là hung thủ là mẹ chồng cô nhưng cô đã gạt đi vì đinh ninh rằng bà ta đang ở Pháp, hóa ra trực giác của cô hoàn toàn chính xác.
Tân đã rời đi lâu rồi cô vẫn ngồi bất động nguyên 1 chỗ.
Cô nên làm gì để thoát khỏi tình cảnh này đây.
Sao chỉ muốn sống 1 cuộc sống bình lặng thôi cũng khó khăn đến vậy?
Đứng nghe mọi chuyện từ đầu đến cuối, ** Lì rón rén tiến lại phía chị Ngốc rụt rè hỏi:
- Thế bây giờ chị định làm gì?
Mải đắm chìm trong suy nghĩ, cô hơi giật mình khi nghe tiếng ** Lì vang lên bên cạnh.
Ngẩng lên nhìn cậu bé, cô nói khẽ khàng nhưng cương quyết:
- Chị sẽ li hôn.
** Lì sững sờ nhìn chị Ngốc.
Li hôn á, cậu đã từng biết ai làm thế chưa nhỉ, 1 chuyện lớn đến vậy.
Cậu ngập ngừng nói với chị Ngốc, thật sự sợ sẽ khiến chị đau lòng:
- Nhưng anh Francois có lỗi gì đâu.
Cũng tội cho anh ấy lắm.
Bé..
- Cậu vội ngừng ngay lại nói sang chuyện khác.
- Chuyện xảy ra anh ấy cũng rất buồn mà.
Cô thở dài:
- Chị biết chứ.
Nhưng em cũng thấy rồi đấy, ở bên anh ấy chị không được an toàn.
- Hay anh chị bỏ đi đâu thật xa?
Cô lắc đầu, chua chát hỏi lại:
- Đi đâu? Có nơi nào bà ta không thể tới được? Vả lại còn sự nghiệp của anh ấy nữa, nên giải pháp tối ưu nhất là li hôn.
Kéo tay ** Lì lại gần, cô tiếp:
- Giờ vì vụ cháy mà chị mất sạch tiền bạc rồi.
Đợi chị đi hát 1 thời gian có được 1 khoản sẽ đi khỏi đây vĩnh viễn, em có đi cùng với chị không?
** Lì gật đầu lia lịa:
- Tất nhiên rồi.
Em sẽ luôn ở bên cạnh chị!
Sau khi gây nên vụ hỏa hoạn, bà Clara lặn 1 hơi, Francois đã cho người tìm kiếm ráo riết khắp nơi mà không tìm được.
Chỉ nghĩ đến mẹ mình thôi là anh đã sôi máu, thật muốn đập phá 1 trận cho hả.
Cô đã tỉnh dậy rồi nhưng không ai báo cho anh hay, kể cả ** Lì.
Hơn thế nữa khi anh đến quán Cây thông đỏ gặp cô thì đám bảo kê chặn lại, kiên quyết không cho vào.
Phải sau khi anh tranh cãi 1 trận nảy lửa với Tân, anh ta mới miễn cưỡng để anh được gặp cô.
Nhìn cô vẫn còn hơi xanh xao nhưng đã đỡ nhiều rồi.
Anh lí nhí hỏi:
- Em khỏe không?
- Em ổn.
- Anh đã thu xếp ổn thỏa ở nhà mới rồi, mình về nhà thôi em.
Tới lúc này cô mới xoay người nhìn thẳng vào mắt anh, nói với 1 giọng không có cảm xúc:
- Chúng ta chia tay đi.
Em không biết viết đơn li hôn như thế nào cả nên anh viết đi rồi em kí.
Há hốc miệng vì ngạc nhiên, anh sững người nhìn cô.
Dù biết cô rất giận, nhìn những kẻ ở xung quanh cô đều ngăn chặn anh lại gần cô, không khó để