Khi này trời đã tối.
Tần Thiên Nhân chờ cho mọi người đi về trại lính cả rồi tiến lại gần Lâm Tố Đình, chàng có chuyện muốn nhờ nàng.
Lâm Tố Đình đang dọn dẹp võ đường, còn chưa thấy Tần Thiên Nhân. Mồ hôi rịn ra từng giọt trên trán nàng, nàng cắn môi, tay ôm một mớ binh khí nào đao nào kiếm, quay lưng về phía chàng. Tần Thiên Nhân nhìn thấy mái tóc mềm của nàng thả trên lưng áo như một dòng suối đen huyền, óng ả. Cơn gió đã đằm thắm trở lại, nhưng âm thanh rít qua khe đá nghe như một âm điệu thì thầm vang nhẹ, đôi khi như một tiếng thở dài.
Tần Thiên Nhân lặng lẽ nhìn nàng, không biết mở lời nhờ vả thế nào? Thú thực từ khi từ chối tình cảm của nàng chàng rất ngại phải đối diện nàng. Rất ái ngại khi nghe nàng hỏi câu hỏi đó, vì mỗi lần nàng hỏi, chàng đều không biết trả lời ra sao? Vì sao chàng yêu thích nữ thần y? Thứ tình yêu đó cứ đến nhẹ nhàng, tự nhiên mà chàng không hề hay biết.
Chàng thừa nhận trái tim mình có đôi lần thổn thức vì nàng. Chàng cũng là con người, cũng là đàn ông, cũng biết yêu thương và nghẹn lòng trước một cô gái si tình đến vậy, nàng lại rất xinh đẹp. Nhưng, tất cả chỉ dừng lại ở đó. Nó mãi mãi không đủ để tạo nên một cái kết khác đi.
Với nàng, chàng trân trọng vì sự gan dạ, tài giỏi hơn người và những gì mà nàng đã làm cho chàng, cho bang hội. Còn với nữ thần y, chàng cứ muốn làm người đàn ông yêu thương che chở nàng ấy, nàng ấy dường như quá yếu đuối và mong manh.
Tần Thiên Nhân rất cảm động mỗi khi Lâm Tố Đình tốt với chàng, nàng đối với chàng như đối với một vị thần, nàng tôn sùng và ngưỡng mộ chàng vô cùng. Nhưng chàng chỉ muốn làm người đàn ông nặng câu thề với người con gái khác, vì thế đừng mong đợi gì nơi chàng dù chỉ là chút tình vương vãi.
Chàng nhớ có lần Lâm Tố Đình hỏi: “Có phải muội đã sai khi yêu huynh không?” Khi đó chàng trả lời: “Ở đời có những thứ tình cảm không thể kết luận đúng hay sai, chỉ đơn giản, lỗi của nó là không đúng thời điểm.”
Tần Thiên Nhân định lên tiếng gọi thì Lâm Tố Đình quay mặt lại, không ngờ chàng đến tìm nàng, thoáng một chút bất ngờ rồi cười nói:
- Nhị ca, huynh khỏe chứ? Huynh đã tỉnh lại mấy hôm nay mà không có dịp được chuyện vãn với huynh. Hình như là huynh đã có nhiều chuyện thay đổi?
Tần Thiên Nhân biết Lâm Tố Đình ám chỉ việc chàng đã chọn ngày và sắp thành hôn với nữ thần y. Tần Thiên Nhân chưa trả lời, Lâm Tố Đình nói:
- Muội đã biết cả rồi!
Tần Thiên Nhân nói một câu chẳng ăn nhập gì đến lời vừa rồi của Lâm Tố Đình:
- Thật không biết nói thế nào cảm ơn muội. Hôm đó, ở rừng Bình Lương, nhờ sự giúp đỡ của muội, bằng không chẳng biết rồi chuyện đến đâu. Chắc chắn quân đoàn của Ngụy Tượng Xu không buông tha chúng tôi.
Lâm Tố Đình lại cười, đôi mắt to và đẹp nhìn thẳng Tần Thiên Nhân.
- Không ngờ trong thời gian muội cùng ngũ ca đến Cam Túc cứu Hoàng Hà – Lâm Tố Đình nói - Vỏn vẹn chỉ có một tháng thôi mà mọi sự lại thay đổi nhiều như vậy. Thật đúng y câu “một ngày trong núi, nhân gian đã ngàn năm.” Huynh sắp làm chồng của người ta. À! Chắc là huynh và nữ thần y hồi hộp lắm?
Tần Thiên Nhân nghe vậy càng ảo não.
Lâm Tố Đình tiếp tục cười, nụ cười thật ngọt ngào:
- Cuộc sống của muội thì vẫn vậy, chẳng là của riêng tư muội, chỉ biết có bang hội thôi. Lúc ở Cam Túc, cũng đâu có ai tâm sự? Trở về Hắc Viện nghe được rất nhiều sự việc đã khác đi. Đến Hồi Cương, không giấu gì huynh, muội thấy hơi lạc lõng, cô đơn, hơi buồn buồn. Cảm thấy có chút gì tiếc rẻ, vì chỉ còn thiếu một chút thời gian nữa là muội đã có một tấm chồng. Nhưng thôi, cũng được, duyên số không có, chỉ đành đứng sang một bên vậy.
Lâm Tố Đình dứt lời, bắt gặp cặp mắt đờ đẫn vô hồn của Tần Thiên Nhân dường như chàng không nghe lời vừa rồi của nàng. Chàng đứng ngay đối diện nàng, nhưng lại cách xa nàng quá. Đối với nàng, chàng bao giờ cũng như thế cả, chẳng bao giờ bận tâm lời nàng, cảm nhận của nàng, nhưng tại vì sao nàng lại bất chấp tất cả yêu chàng?
Có lẽ là vì người trong Thiên Địa hội ai cũng ngưỡng mộ chàng, mặc dù Khẩu Tâm là thiếu đà chủ nhưng nàng biết mọi người đều nghe theo lời chàng, từ các trưởng bối, đến các đương gia, và những đội trưởng ở Hồi Cương. Họ nói chàng trọng tình huynh đệ, rất tử tế, bảo vệ họ, nên nhất nhất nghe theo lời chàng. Chàng có giọng nói trầm ấm, cao lớn, ra dáng thủ lĩnh. Và nàng cực thích sự thẳng thắn của chàng trong tình yêu, chàng nói người chàng yêu là nữ thần y nên chỉ thể hiện sự quan tâm chăm sóc dành cho một mình nàng ấy, nàng ước gì mình cũng có được một người đàn ông như chàng vậy. Những cử chỉ chàng dành cho nữ thần y làm cho tim nàng điêu đứng. Nàng cũng rất yêu đôi bờ vai rộng, chắc và ấm áp của chàng, ước gì được tựa vào đôi vai đó mà ngủ một lần. Vậy là đã thỏa mãn rồi. Từ khi chàng nói với nàng sẽ đi tìm Cửu Nạn từ hôn nàng đã không dám mơ gì khác thêm.
Lâm Tố Đình nén tiếng thở dài, hỏi Tần Thiên Nhân:
- À mà thôi đi, không nhắc chuyện đó nữa, không biết chứ đêm nay huynh đến tìm muội có việc gì?
Tần Thiên Nhân nói gì đó. Lâm Tố Đình nghe xong hỏi lại:
- Huynh đã suy nghĩ kỹ rồi à? Muội nghĩ sẽ không thể nào, nơi này bí mật như thế, trừ phi là có người tiết lộ ra ngoài.
Lâm Tố Đình nói xong nhớ lại lúc nàng cùng Tàu Chánh Khê cho ngựa chạy khỏi địa phận Hàng Châu, Tàu Chánh Khê nói: “Đại muội, muội có thấy lạ là Tế Độ án binh bất động không? Đêm nay trong Hắc Viện chỉ có một toán lính nhỏ thôi, các khu vực quanh Hắc Viện cũng không thấy một ai, ngoài tỉnh Hàng Châu cũng không thấy trại lính đâu cả.” Lâm Tố Đình nhớ lúc đó nàng đã gật đầu: “Ừ!” Nàng