Khương Khang đã bị khống chế, trông ông ta hèn mọn như chuột, ánh mắt âm u mà nham hiểm, mang đến cảm giác lạnh lẽo đến ngạt thở. Dù bị ghì chặt xuống đất nhưng ông ta lại nở nụ cười tự đắc đốn mạt. Vẫn giọng điệu như trước kia, ông ta lè nhè lừa dối cô: “Cách Cách, mau bảo bọn nó thả ba ra.”
Tiếng bước chân, tiếng hét thất thanh, tiếng giãy giụa, hoà lẫn cùng tiếng lanh lảnh của lưỡi dao rơi xuống đất, tất cả dội vào tai Khương Cách. Nỗi sợ hãi tận xương tủy cùng vệt máu dính nhớp trên tay như một đòn trí mạng, Khương Cách gào lên một tiếng thất thanh, rồi chụp lấy con dao trên mặt đất đâm về phía Khương Khang.
Bạch Tông Quân bị đâm một nhát, trong lúc Khương Khang bị khống chế, anh ta đã được đưa sang một bên để cầm máu. Khương Cách vốn đang yên lặng ngồi đó, bỗng nhiên lại trở nên hoảng loạn, Bạch Tông Quân giật nảy mình, quát: “Mẹ kiếp, mau ngăn cô ấy lại! Cách Cách!”
Trong lúc nói, Bạch Tông Quân đã nhào tới. Một tay anh ta kéo Khương Cách ngã xuống đất, đoạt lấy con dao trong tay cô, giam Khương Cách trong lồng ngực mình. Cô gái trong lòng anh ta càng run rẩy hơn trước, Bạch Tông Quân bị dọa thót tim, anh ta vừa cắn răng chịu đau vừa ôm chặt lấy cô, nhỏ giọng an ủi: “Anh không sao, anh không sao.”
Khoảnh khắc ấy, cảm giác sống sót sau đại nạn mới ùa vào tâm trí Khương Cách, xua tan đi nỗi sợ hãi hơn hai mươi năm nay của cô. Cô dựa vào lòng Bạch Tông Quân, nhìn hậu trường tối đen như mực mà khóc nức nở.
Tiệc sinh nhật bị bỏ dở, cảnh sát và bác sĩ ùa vào hậu trường, Bạch Tông Quân được đưa đi bằng băng ca, Khương Cách lên xe cứu thương cùng anh ta.
Đến bệnh viện, vết thương của Bạch Tông Quân được băng bó cẩn thận, con dao của Khương Khang vốn đâm lệch, chỉ xẹt qua cánh tay của anh ta. Tuy mất không ít máu nhưng vết thương không nghiêm trọng. Sau khi băng bó xong, Bạch Tông Quân ngồi chễm chệ trên giường, đôi mắt hẹp dài đậm ý cười, anh ta nhìn Khương Cách đang ngồi bên giường.
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy Khương Cách khóc, hơn nữa còn là khóc nức nở như một cô gái nhỏ. Sau khi khóc xong, mắt và mũi của cô đều đỏ ửng. Chiếc váy trên người cô vừa nhăn nhúm vừa dính máu anh ta, trông cô như nàng công chúa nhỏ chật vật.
Cô đã ngừng khóc, chỉ ngồi đó nhìn băng vải trên cánh tay anh ta. Bạch Tông Quân giơ cánh tay lên, đôi mắt hoa đào của cô cũng nâng lên theo, con ngươi màu nâu được nước mắt gột rửa, trở nên trong veo mà sáng ngời. Đôi mắt long lanh nước thật khiến trái tim người ta rung động.
“Khóc xong chưa?” Bạch Tông Quân uể oải dựa vào giường, đặt cánh tay ở một tư thế thoải mái. Nghe anh ta hỏi, Khương Cách ngước mắt nhìn sang, Bạch Tông Quân bật cười nói: “Người ngoài không biết còn tưởng em mới là người bị thương.”
Cô hoàn toàn không quan tâm đến lời trêu chọc của anh ta, chỉ ngước đôi mắt ửng đỏ nhìn sang.
“Trông em giống tên khốn nạn ấy thật, hắn thật sự là ba em à?” Bạch Tông Quân chuyển chủ đề nhằm dời sự chú ý của Khương Cách khỏi vết thương của mình: “Ban đầu công ty bảo ba em đã ra nước ngoài, khi đó anh cũng không tin. Có cô con gái xinh đẹp như thế, còn là diễn viên nổi tiếng có tiền, nếu ông ta thật sự tham tiền, sao lại không về nước vòi vĩnh em chứ?”
Cánh tay vẫn đau nhức, suy cho cùng anh ta là thái tử từ nhỏ đã được cha mẹ cưng chiều, đã bao giờ bị thương nặng như thế. Hơn nữa người cha kia của Khương Cách còn muốn làm hại cô… Đáy mắt Bạch Tông Quân hiện rõ vẻ hung ác.
“Hắn ta đâm anh một nhát, gia đình anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn ta. Hắn ta khốn nạn, nhưng nhà anh còn khốn nạn hơn cả hắn, nhóm luật sư đã lo liệu, đời nay hắn ta đừng hòng bước chân ra khỏi tù.”
Nói đoạn, Bạch Tông Quân khẽ cười nhìn Khương Cách rồi hỏi: “Anh bắt giam ba em, em có giận anh không?”
Khương Cách trả lời: “Cảm ơn.”
Giọng cô nghèn nghẹn mà mềm mại. Trái tim Bạch Tông Quân khẽ rung động, anh ta trút bỏ vẻ bất cần ngả ngớn. Khương Cách lặng lẽ ngồi đó, Bạch Tông Quân sát người lại gần bên cô, cười nói: “Em xem, anh đã nói sẽ dâng cả mạng sống cho em. Khương Cách, em có nguyện ý ở bên anh không?”
Trên người anh ta thoang thoảng mùi thuốc, ánh mắt Khương Cách khẽ động, cô nhìn thẳng về phía anh ta. Đáy mắt Bạch Tông Quân hiện rõ vẻ nghiêm túc và kiên định, Khương Cách trầm mặc.
Sự dịu dàng trong phòng bệnh phai dần đi theo khoảng lặng này, Khương Cách không trả lời, nụ cười thoải mái của Bạch Tông Quân cũng dần nhạt đi.
Hầu kết Bạch Tông Quân trượt lên xuống, ánh sáng trong đáy mắt tắt vụt, anh ta đã thất bại hoàn toàn. Khương Cách quá ngoan cố, dù anh ta có thử cách nào đi nữa cũng vô dụng, cô là núi băng ngàn năm, anh ta mãi không thể làm cô tan chảy.
“Anh đã làm đến mức này rồi, em còn có thể mở miệng từ chối được sao?” Bạch Tông Quân cười lạnh nâng cánh tay lên, dưới lớp băng vải là vết thương anh ta chịu thay cho cô.
Khương Cách vẫn không lay chuyển, cô nhìn Bạch Tông Quân, khẽ khàng cất giọng.
“Tôi nợ anh, sau này tôi sẽ trả. Chuyện tình cảm và việc này không thể gộp cùng nhau.”
“Tôi không quan tâm em có muốn gộp cùng với nhau hay không!” Bạch Tông Quân đã mất bình tĩnh, anh ta nói từng chữ qua kẽ răng. Nói đoạn, anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt vô cảm của Khương Cách, trái tim như bị lửa thiêu đốt, anh ta nói: “Tôi liều mạng bảo vệ em, em trả thế nào? Trả mạng em lại cho tôi sao? Em trả thử xem!”
Luồng gió từ máy điều hòa thổi bay màn cửa trắng. Cơn kích động của Bạch Tông Quân đã làm ảnh hưởng đến vết thương, nhưng dường như anh ta chẳng còn cảm thấy đau đớn. Khoảnh khắc anh ta vừa dứt lời, Khương Cách đưa tay cầm thứ gì đó, món đồ lạnh lẽo phát sáng dưới ánh đèn làm anh ta lóa mắt. Bạch Tông Quân hoảng hốt chụp lấy con dao trong tay Khương Cách.
Khương Cách muốn đâm con dao gọt trái cây ấy vào tim mình. Trái tim Bạch Tông Quân như nổ tung. Mũi dao cứa vào lòng bàn tay, máu chảy dọc theo dao nhỏ xuống giường bệnh trắng tinh. Bạch Tông Quân giật lấy con dao ném sang một bên, tiếng lưỡi dao rơi xuống đất vang lên lanh lảnh. Bạch Tông Quân hung hãn nhìn Khương Cách, nói: “Khương Cách, em đang ép tôi vào đường cùng sao, em biết tôi sẽ không để em chết, dù tôi có chết cũng sẽ không để em chết. Nhát dao ấy em đang đâm vào tim tôi này!”
Trái tim Bạch Tông Quân như đã bị đâm xuyên, lần đầu tiên trên đời anh ta cảm thấy tuyệt vọng.
Nhờ có thân phận này mà từ nhỏ đến lớn anh ta sống không buồn không lo, muốn gì được nấy. Cũng chính thân phận ấy khiến anh ta kiêu căng ngạo mạn, phóng túng đắm chìm trong hương vị phụ nữ, anh ta nghĩ đến lúc chơi chán rồi sẽ trở lại với Khương Cách, nhưng bây giờ đã muốn rồi.
Anh ta đã không giành được thứ mình khao khát nhất.
Chìm trong tuyệt vọng, đáy lòng Bạch Tông Quân bỗng nổi lên cảm giác hối hận.
Khương Cách cũng không phải băng tuyết ngàn năm mãi không tan, cô có thể bị hoà tan, anh ta chân thành làm bạn với cô, cô cũng đáp trả anh một cách chân thành. Kỳ thật từ lúc hai người bắt đầu quen biết, Bạch Tông Quân chưa từng cho Khương Cách gì cả, anh ta chỉ dành cho cô một chút lòng thành của mình. Cô lớn lên trong gia cảnh tối tăm như thế, anh ta chỉ cần cho cô một chút ánh sáng, cô sẽ chấp nhận ở bên anh ta. Anh ta quen biết cô nhiều năm như thế, nếu như ngay từ đầu anh ta từ bỏ những chốn xa hoa trụy lạc ấy, một lòng một dạ chờ đợi cô, Khương Cách sẽ bị anh ta hóa tan, sẽ yêu anh ta, sẽ ở bên anh ta.
Nhưng hiện tại đã quá muộn, không thể quay ngược lại thời gian, mà với tính cách của Bạch Tông Quân, anh ta sẽ tuyệt đối không để Khương Cách rời đi như vậy. Bạch Tông Quân muốn thứ gì thì phải có được thứ đó, dù phải dùng cách gì đi chăng nữa.
Trong lúc Bạch Tông Quân và Khương Cách đến bệnh viện. Lý Nam và Tiểu Bàng ở lại giải tán hiện trường tiệc sinh nhật, Thái Kỷ đã theo cảnh sát đến cục. Hôm nay Khương Cách xảy ra chuyện lớn như thế, mà hậu trường có nhiều người như vậy, muốn ngăn cũng không ngăn được, tin tức cha Khương Cách muốn ám sát cô tại hậu trường đã tràn lan trên mạng.
Thái Kỷ vừa liên lạc với đội quan hệ xã hội của công ty, vừa đi theo xe cảnh sát. Từ lúc bị bắt đến giờ, Khương Khang cứ giữ vẻ dửng dưng. Ông ta thoạt nhìn đã ngoài bốn mươi, làn da trắng nhợt, khuôn mặt trông rất giống Khương Cách, nhưng bản tính lại ác nghiệt tàn nhẫn. Tâm sinh tướng, trông ông ta vô cùng hung ác.
Với Khương Khang, ngồi xe cảnh sát đã là chuyện bình thường như cơm bữa, ông ta còn cười đùa xin cảnh sát hút thuốc. Không có thuốc, Khương Khang chép
miệng bất mãn, ông ta gác hai bàn tay đang bị còng ra sau đầu, nói: “Đồng chí cảnh sát, cho tôi hỏi tôi phạm tội gì thế? Tôi đánh con tôi, cùng lắm thì là bạo lực gia đình, không phạm pháp cũng không phạm tội. Tôi đâu ngờ tên kia lại xuất hiện, tự hắn ta đụng vào dao của tôi, tôi biết phải làm sao?”
Ông ta đã quen đổi trắng thay đen, Thái Kỷ tức giận đến nghiến chặt răng: “Ông rõ ràng là muốn giết em ấy!”
Khương Khang liếc mắt nhìn anh ấy, dáng mắt hoa đào vẫn còn, nhưng tròng trắng đã chiếm phần nhiều, nhìn vào chỉ thấy lạnh lẽo.
“Nó không nghe lời, tao dạy dỗ nó, nó là con gái của tao, tao muốn làm thế nào thì làm.”
Đến lúc đối mặt với Khương Khang, Thái Kỷ mới hiểu được vì sao Khương Cách lại sợ ông ta đến như thế. Ông ta liều mạng như chuột cống, ông ta ám lấy cô khắp mọi nơi như hình với bóng. Hơn nữa ông ta hoàn toàn không quan tâm đến bản thân mình, cứ thế mà hung hăng càn quấy, khốn nạn tột cùng, nếu ông ta không đạt được mục đích của mình thì cùng lắm là chết, mà dù chết cũng phải kéo theo người khác làm đệm lưng.
Lấy lời khai trong cục cảnh sát xong, Khương Khang bị bắt giam, lúc Thái Kỷ ký tên rời đi còn nghe thấy Khương Khang đang nói hươu nói vượn với cảnh sát. Loại người này quá kinh tởm, ông ta dính nhớp như bùn nhão không thể tránh né, cũng không thể gột sạch, cứ dai đẳng đeo theo người ta cả đời.
Rời khỏi cục cảnh sát, Thái Kỷ nhận được điện thoại của công ty. Sự việc phát sinh tại hậu trường tiệc sinh nhật bị người khác lợi dụng, một lượng lớn tài khoản ảo và antifan xuất hiện, những thông tin trước đây về Khương Cách bị đào lên, hiện tại dư luận đối với Khương Cách vô cùng bất lợi.
Thái Kỷ vừa liên lạc với đội quan hệ xã hội, vừa lo lắng chạy đến bệnh viện. Vừa mới bước vào phòng bệnh đã thấy bàn tay đẫm máu của Bạch Tông Quân. Thái Kỷ nhìn con dao bị ném dưới đất, suýt chút nữa thì lên cơn đau tim, anh ấy vội vàng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Khương Cách và Bạch Tông Quân đều không trả lời.
Thái Kỷ cũng không dông dài, chỉ nói ngắn gọn: “Bạch tổng, để tôi gọi bác sĩ xử lý vết thương cho anh. Khương Cách, em về công ty cùng anh.”
Thái Kỷ nói xong thì định ra ngoài gọi bác sĩ, Bạch Tông Quân gọi anh ta lại, hỏi: “Cô ấy về làm gì?”
Thái Kỷ vội vàng quay lại, giải thích ngắn gọn: “Chuyện xảy ra tại hậu trường đã bị lộ ra trên mạng. Việc Khương Khang buôn lậu thuốc phiện ngồi tù bị đào ra, trên diễn đàn có bài viết bịa đặt nói Khương Cách hút thuốc phiện, còn giúp Khương Khang buôn lậu thuốc phiện.”
Có trợ thủ phía sau, bài viết trên diễn đàn đã lên trang đầu, người viết phân tích các sự kiện dựa vào chuyện xảy ra tại hậu trường tiệc sinh nhật. Chuyện xảy ra lúc ấy là Khương Khang muốn giết Khương Cách, Khương Cách muốn giết ngược lại ông ta, hai người đều không thành công. Giữa hai cha con có thâm cừu đại hận gì mà muốn giết chết đối phương? Chính là vì khi trước Khương Khang buôn lậu thuốc phiện, Khương Cách tiếp tay cho ông ta, về sau Khương Khang bị bắt, Khương Cách bỏ mặt ông ta đến Nam Thành bắt đầu lại từ đầu. Mà vì sao Khương Cách lại muốn giết Khương Khang, là vì Khương Khang nắm nhược điểm của cô trong tay, thế nên cô mới muốn giết ông ta.
Cư dân mạng bây giờ chỉ cần đưa tiêu đề là có thể viết ra cả một bài luận văn cả nghìn chữ, khả năng bịa chuyện kinh hồn. Chuyện vô căn cứ cũng có thể phân tích ra một hai ba bốn điều.
Tuy chuyện này là tin đồn thất thiệt, nhưng lại gây ảnh hưởng nghiêm trọng, không chỉ có diễn đàn, các blogger lớn dường như cũng được trả tiền để chia sẻ bài viết này, lực ảnh hưởng của bài viết càng lúc càng rộng, đám người phía sau rõ ràng là muốn thừa cơ hại chết Khương Cách. Hiện tại nếu không kịp thời làm rõ mọi chuyện, việc này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp sau này của Khương Cách.
Thái Kỷ mồ hôi đầy đầu, Bạch Tông Quân nghe xong thì từ tốn bảo.
“Đội quan hệ xã hội của công ty không chịu trách nhiệm làm sáng tỏ việc này.”
Bạch Tông Quân vừa dứt lời, trái tim Thái Kỷ lập tức lạnh đi. Anh ấy không hiểu, Tiểu Bạch tổng lúc ấy còn liều mạng bảo vệ Khương Cách, bây giờ lại nói như thế. Thái Kỷ sốt sắn nói: “Nếu không xử lý việc này, cứ để mặc cho tình hình này tiếp tục, Khương Cách xem như xong, sự nghiệp của em ấy hoàn toàn chấm dứt.”
“Sao tôi phải quan tâm?” Bạch Tông Quân cười lạnh rồi nói, đáy mắt trở lại với vẻ ngả ngớn lười nhát như trước kia. Bàn tay đầy vết thương của anh ta đặt trên ga giường trắng, anh ta ngước mắt nhìn Khương Cách: “Tôi đã quang minh chính đại theo đuổi em, em lại không đồng ý. Vậy tôi đành phải hèn hạ như thế. Khương Cách, tôi cho em thời gian, em từ từ suy nghĩ, nếu đồng ý ở bên tôi thì trở lại tìm tôi.”
Nói xong, Bạch Tông Quân híp mắt nhắc nhở: “Trong lúc suy nghĩ thì đừng quên Khương Đồng, tôi biết con bé đang chữa bệnh ở nước ngoài. Nếu em thật sự không trở lại, với tình hình dư luận như thế, phí bồi thường vi phạm hợp đồng sẽ khiến em phá sản, đến lúc đó đừng nói là chữa bệnh cho Khương Đồng, lo cho bản thân em còn không xong. Chuyện lần này không giống như trước kia, em có cố gắng sức mấy cũng sẽ không xoay chuyển được. Tôi đã nói rồi, tôi còn khốn nạn hơn cả cha em cơ. Đã bao nhiêu lần tôi luôn chừa lối thoát cho em, nhưng lần này thì không.”
“Tôi muốn có được em, chỉ một lần này, cho dù em có hận tôi, tôi cũng phải có được em.”
…
Hội nghị diễn ra tại Băng Cốc, sáng sớm ngày 16, máy bay quân dụng đáp xuống sân bay tại quân khu Nam Thành. Trong tiếng quạt vù vù, cửa máy bay mở ra, những quân binh đang ngồi thẳng tắp nhanh nhẹn nhảy xuống. Sau khi nhảy xuống máy bay, bọn họ cùng nhau rời khỏi sân bay.
Dù là đang thoải mái sải bước đi, nhưng uy nghiêm và khí khái của quân nhân vẫn toát lên bừng bừng.
Càng lúc càng cách xa máy bay, Quý Tranh mở điện thoại, sau khi trở về quân doanh, anh mới có thể mở điện thoại nhắn tin. Anh mặc quân trang, dáng cao chân dài, mắt lại dán chặt lấy điện thoại, trong đôi mắt dịu dàng chất chứa vẻ chờ mong.
Điện thoại đã khởi động, khi bắt được tín hiệu, Quý Tranh lập tức nhìn thấy tin tức trên weibo.
Sau khi trở thành vệ sĩ của Khương Cách, Quý Tranh cũng hiểu biết thêm phần nào về giới giải trí, anh tải tất cả những ứng dụng liên quan đến giới giải trí, lúc rời đi cũng không xóa.
Anh mở khung tìm kiếm, Quý Tranh nhấn vào chủ đề đang được quan tâm trên weibo.
#Khương Cách bị cha ám sát tại hậu trường
#Khương Cách giết cha
#Khương Cách hút chích buôn lậu thuốc phiện
Những dòng chữ trên hot search như xúc tu quấn chặt lấy trái tim Quý Tranh. Anh nhíu chặt mày, đôi mắt dịu dàng giờ đây trống rỗng mà tiêu điều. Anh gọi điện thoại cho Khương Cách, nhưng mãi không thể kết nối được, chắc là đã hết pin.
Quý Tranh chạy thẳng về phía cổng lớn của quân doanh, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Lý Nam.
“Alo, anh Tranh! Anh đi đâu rồi!” Lý Nam căng thẳng đến mức giọng như vỡ òa.
Quý Tranh giật cổ áo, khởi động xe, anh bình tĩnh hỏi: “Khương Cách đâu?”
“Khương Gia mất tích rồi, bọn tôi cũng không tìm thấy cô ấy.”
Quý Tranh suy nghĩ một lúc, anh cúp điện thoại, rồi lái xe theo một hướng khác.