Hôm qua trời đổ mưa, bầu không khí oi bức đã vơi đi phần nào. Giữa tháng Sáu, thời tiết Nam Thành đã bắt đầu mát mẻ hơn. Có cơn gió nhẹ thổi qua hẻm nhỏ, không khí trong lành trượt trên da, sảng khoái đến mức lông tơ cũng dựng đứng.
Quý Tranh đứng đầu hẻm nhìn cô gái đang tựa vào vách tường, con tim hoảng loạn bỗng chốc tĩnh lặng.
Khương Cách đứng trước cổng nhà, mấy khóm hoa dại trước kia đã tàn, chỉ còn lại cành cây xanh mơn mởn và vài quả dại căng mọng. Cô mặc chiếc váy nhung màu đen, mép váy đã hằn nếp nhăn. Mái tóc đen nhánh xõa tung trên bờ vai trắng muốt, dọc cánh tay loang lổ vết máu đỏ thẫm.
Dường như phát hiện anh đã tới, Khương Cách quay đầu lại nhìn.
Đây là lần đầu tiên Khương Cách nhìn thấy Quý Tranh mặc quân phục, chiếc quần xanh sẫm ôm lấy đôi chân thẳng tắp, áo sơ mi xanh nhạt đã cởi hai cúc, để lộ yết hầu và xương quai xanh lấp ló. Anh vốn vội vàng chạy đến đây, vừa nhìn thấy cô, anh thả chậm nhịp chân, từ từ bước vào ngõ hẻm. Bước chân anh mạnh mẽ mà vững vàng, cả người thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú, trông thong dong mà đầy chính trực, mùi bạc hà quen thuộc ấy khiến Khương Cách an lòng.
Đáy mắt anh cuồn cuộn cảm xúc, anh nhìn vệt máu trên cánh tay cô, xác nhận cô không bị thương, vẻ lo lắng và bồn chồn trong mắt anh mới lắng xuống. Ánh mắt anh lại dịu dàng như trước.
“Sao em lại chạy đến đây?” Anh khẽ mỉm cười hỏi cô.
Khương Cách đứng ngay ngắn trước mặt anh, ánh mắt cô chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh, cô trả lời: “Em không biết đi đâu cả.”
Trái tim anh như bị bóp nghẹn, trống ngực vang dội, dòng cảm xúc ngổn ngang trong anh dần lắng xuống. Anh dang rộng hai tay ôm cô vào lòng.
Hai người vào nhà, hai tháng không trở về, khoảng sân trước nhà đã um tùm cỏ dại. Trên ngọn cây lê cao vút, nơi những bông hoa lê rơi xuống giờ đã kết quả. Thời điểm này quả lê vẫn chưa chín tới, lớp vỏ ngoài vẫn còn xanh non, nhìn là biết chưa ăn được.
Trở về nhà, Quý Tranh mở cửa sổ ra, cơn gió lồng lộng lập tức lùa vào phòng khách, xua tan đi mùi gỗ cũ nhàn nhạt trong nhà.
Mở cửa sổ xong, Quý Tranh quay đầu nhìn Khương Cách đang đứng giữa phòng khách, tóc cô hơi rối, váy trên người cũng loang lổ máu khô cứng. Quý Tranh bước đến hỏi: “Đi tắm nhé?”
Khương Cách khẽ gật đầu.
Khương Cách không hé một lời về những chuyện xảy ra qua nay. Quý Tranh cũng không hỏi, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ đơn giản là hai người trở về nhà chung sống bên nhau.
Quý Tranh vào phòng tìm quần áo mới cho cô, Khương Cách nhận lấy rồi quay người bước vào phòng tắm. Đã không cần phải bật máy sưởi trong phòng tắm nữa, mặt trời vừa mọc, tiết trời cũng dần nóng lên.
Vách tường trong nhà vốn mỏng, tiếng nước từ vòi hoa sen vang rõ mồn một. Quý Tranh nghe tiếng nước chảy thì xuống lầu, anh ngồi lên tay vịn của chiếc ghế sô pha cũ, gọi một cú điện thoại.
Cú điện thoại không kéo dài quá lâu, lúc cúp máy, trên lầu đã có tiếng mở cửa phòng tắm.
Cúp điện thoại, Quý Tranh quay đầu nhìn về phía cầu thang. Khương Cách vừa bước ra từ phòng tắm, mái tóc ướt sũng xõa tung sau lưng. Tắm nước nóng xong, trông cô tỉnh táo hơn hẳn, cánh tay và đôi chân nhỏ trắng nõn lấp ló dưới lớp áo thun và quần đùi rộng thùng thình.
Mặc dù cô đứng ở xa, nhưng Quý Tranh vẫn ngửi được mùi lê ngọt ngào ấy.
Trái tim anh thoáng rung động, anh mỉm cười ngoắt tay gọi cô sang: “Đến đây, anh lau tóc cho em.”
Khương Cách xuống lầu ngồi trên ghế sa lon, Quý Tranh cầm khăn lông lau tóc cho cô.
Ánh nắng rọi qua ô cửa sổ, chạm vào mái tóc óng ả của Khương Cách. Khương Cách để anh lau tóc cho mình một lúc rồi nói: “Như vậy là được rồi.”
Trong lúc nói, Khương Cách lấy sợi dây chun trên cổ tay, định buộc tóc lên. Chưa kịp gom tóc lại, sợi dây trên tay cô đã bị anh cầm lấy. Lòng bàn tay hai người cọ sát vào nhau, tưởng chừng như có thể cọ ra tia lửa. Khương Cách hơi mím môi.
Quý Tranh búi tóc cho Khương Cách, mái tóc được búi lên để lộ phần gáy trắng nõn mịn màng. Quý Tranh luồn ngón tay vào mái tóc cô, cảm nhận được tóc còn hơi ẩm, anh hỏi: “Cứ để như thế à?”
“Ừm, mát mẻ.” Khương Cách gật gật đầu, cô quay đầu lại nói với Quý Tranh: “Em đói.”
Theo động tác xoay người của cô, cổ áo cũng bị xô lệch, để lộ một phần da mịn màng. Quý Tranh cụp mắt nhìn phần da trắng nõn ấy, rồi đưa tay chỉnh lại cổ áo cho cô: “Vậy mình đi mua thức ăn về nấu nhé.”
Khu chợ buổi sáng vẫn tấp nập hệt như lúc chiều muộn, giữa dòng người qua lại ồn ã, mùi rau củ tươi xanh hòa cùng mùi ngai ngái của bùn đất từ trận mưa hôm qua. Bên ngoài chợ còn đỡ đông đúc, bên trong chợ thì chật kín như nêm. Lần này Khương Cách không chờ ở ngoài mà vào trong cùng Quý Tranh.
Dáng người nhỏ nhắn của cô dễ dàng len lỏi trong đám người, cô đeo khẩu trang lẽo đẽo đi sau Quý Tranh, cũng không sợ bị người khác xô đẩy. Trong lúc Quý Tranh mua thức ăn, Khương Cách còn giúp anh chọn rau củ tươi xanh, Quý Tranh nhìn cô, đáy mắt tràn đầy ý cười.
“Em còn biết chọn rau nữa à?” Quý Tranh hỏi.
Khương Cách gật đầu, trả lời: “Từ lúc bé xíu em đã biết nấu ăn.”
Quý Tranh đã biết rõ toàn bộ quá khứ của Khương Cách, cô không sung sướng như những minh tinh khác, sau khi mẹ qua đời, Khương Khang chẳng hề đoái hoài gì đến hai chị em cô, một mình Khương Cách nuôi nấng Khương Đồng, cuộc sống đã rèn luyện cô như thế. Chỉ là sau khi nổi tiếng, công việc quá bận rộn, thế nên có rất nhiều việc cô không thể tự mình làm được.
Nhìn cô chọn khoai tây, đầu ngón tay trắng nõn lấm lem bùn đất từ củ khoai, Quý Tranh hoàn hồn lại, cúi đầu bật cười.
Mua thức ăn xong, Quý Tranh còn mua thêm ít mì sợi. Trên đường về, một tay anh xách đồ ăn, một tay dìu Khương Cách bước đi trên đường biên vỉa hè. Hiện tại Khương Cách đã hoàn toàn thả lỏng, bước chân cô thoăn thoắt, Quý Tranh nắm tay cô, nói: “Hôm nay là sinh nhật của em, anh đã chuẩn bị quà cho em rồi.”
Nghe Quý Tranh nói thế, bước chân Khương Cách hơi lảo đảo, cô ngã khỏi vệ đường, Quý Tranh dang tay ôm lấy cô. Khương Cách đứng thẳng người nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, cô hỏi: “Quà gì thế?”
Quý Tranh cười: “Đến lúc đó em sẽ
biết.”
Về đến nhà, Quý Tranh vào bếp làm bữa sáng, Khương Cách ở bên cạnh phụ giúp anh. Hôm nay là sinh nhật của Khương Cách, anh không làm sandwich mà nấu cho cô một bát mì trường thọ. Nước dùng có rau xanh và trứng gà, sợi mì dai ngon, Khương Cách từ tốn ăn, chỉ chốc lát sau đã chạm đáy.
Thấy cô đã ăn xong, Quý Tranh thu dọn bát đũa. Giữa tiếng bát đũa leng keng chạm vào nhau, bên ngoài bỗng có người gọi cửa.
“Anh Quý có ở đây không?”
Nghe thấy có người, Khương Cách ló người nhìn ra ngoài, nhưng Quý Tranh đã đứng chắn cửa sổ, cô không nhìn thấy được người ở ngoài là ai. Thấy cô hiếu kỳ như thế, Quý Tranh nhắc cô đeo khẩu trang vào rồi dẫn cô ra ngoài.
Khương Cách đi theo Quý Tranh, lúc đến phòng khách cô đã thấy rõ người và món đồ ở ngoài sân. Cô quay đầu nhìn Quý Tranh. Anh cười với bọn họ rồi lịch sự nói: “Nhờ các anh đem vào giúp tôi.”
Quý Tranh nhìn Khương Cách, rồi cười nói với nhóm người bên ngoài: “Mang vào đây đi.”
Bên ngoài có tận bốn người giao hàng, món đồ quá nặng, Quý Tranh đi phía sau giúp sức. Đến cầu thang, mấy người hợp sức đem món đồ tới phòng Khương Cách.
Bọn họ đặt món đồ xuống rồi nói gì đó với Quý Tranh, anh gật đầu đáp lời, sau đó ký tên nhận hàng. Ký nhận xong, nhóm giao hàng đã hoàn thành xong việc nên không tiếp tục quấy rầy nữa mà rời đi.
Thấy bọn họ đã rời đi, Khương Cách gỡ khẩu trang rồi lên phòng mình. Quý Tranh còn đang kiểm tra hàng, thấy Khương Cách bước vào, anh dõi mắt nhìn sang rồi nói: “Tặng cho em.”
Bên cạnh giường là một chiếc tủ quần áo làm bằng gỗ thật. Chiếc tủ được làm bằng tay, tỉ mỉ đến từng chi tiết, trông vô cùng cầu kỳ, bên trên có điêu khắc hoa văn hoa lê tinh tế.
Gió lùa qua cửa sổ, mang theo hương hoa phảng phất. Hương hoa tươi mát vương vấn bên cánh mũi, Khương Cách hoàn hồn, hỏi Quý Tranh: “Đây là quà sinh nhật của em sao?”
Quý Tranh đặt tay vào tay nắm trên cửa tủ, đáy mắt anh hiện rõ ý cười, anh dịu dàng nói: “Em mở ra thử xem.”
Khương Cách nghe theo, bước đến cạnh anh. Chiếc tủ quần áo này là loại có hai cánh cửa, hiện tại rất hiếm khi nhìn thấy kiểu tủ này. Khương Cách cầm tay nắm, mở cửa tủ.
Cánh cửa như mở ra một thế giới hoàn toàn khác, vừa mở cửa ra, hương hoa nồng nàn lập tức bao trùm lấy Khương Cách. Cô siết chặt bàn tay, nhìn chăm chăm vào tủ quần áo, con tim bỗng chốc đập loạn nhịp.
Bên trong tủ quần áo được lấp đầy bởi hoa hồng. Từng đoá hoa được xếp ngay ngắn vào tủ, cánh hoa hồng champagne còn đọng giọt nước lấp lánh.
Hương hoa nồng nàn lan tỏa từ tủ quần áo, lấp đầy căn phòng nho nhỏ. Trái tim Khương Cách lâng lâng theo hương hoa.
Bàn tay Khương Cách trượt khỏi cửa tủ, cô quay đầu nhìn Quý Tranh, anh nói: “Xem như đền bù cho em.”
“Chủ tiệm chỉ nhận tiền mặt, tiền dư lúc mua thức ăn chỉ đủ mua một cành.”“Vậy lần sau anh phải đền bù cho tôi.”Anh sẽ lấp đầy lãng mạn tại nơi em cảm thấy an toàn nhất.
Nhịp tim Khương Cách đập quá nhanh, cảm tưởng như máu trong người đều sục sôi, hương hoa như tràn vào cơ thể cô. Ánh mắt hai người nhìn về phía nhau.
Trong căn phòng tràn ngập hương hoa, nhưng hai người chỉ lặng lẽ nhìn nhau, thời gian như đọng lại. Trong lúc Khương Cách còn trầm mặc, Quý Tranh đưa tay vén mấy sợi tóc ra sau tai cô.
Lòng bàn tay ấm áp của anh chạm vào da cô, khiến khuôn mặt và cả người cô đều trở nên nóng rẫy. Vén tóc cho cô xong, bàn tay của Quý Tranh không rời đi, anh đặt tay trên gáy cô, không cho phép cô tránh né anh một lần nữa.
Khương Cách đã nói dối anh, lúc vừa xuống máy bay rồi đọc được tin tức, Quý Tranh lập tức hiểu ra mọi chuyện. Khương Khang vốn không biết người gọi điện thoại báo cảnh sát là Khương Đồng, Khương Cách đã nhận thay để bảo vệ em gái. Cô sợ Khương Khang, không phải là vì sợ ông ta sẽ giết Khương Đồng, mà là sợ ông ta sẽ giết mình.
Cô biết mình có thể chết bất cứ lúc nào, cô muốn dùng tính mạng mình để kết thúc tội ác của gia đình mình. Thế nên cô không dám mở lòng với anh, bởi vì cô không muốn anh bị liên lụy bởi kẻ liều mạng như Khương Khang.
Giờ đây mọi chuyện đã kết thúc, Khương Cách đang đứng trước mặt anh. Lúc này, người từng đối mặt với sống chết vô số lần trên chiến trường như Quý Tranh lại đâm ra sợ hãi.
Xúc cảm mềm mượt từ mái tóc cô như truyền thẳng đến tim anh, nhịp tim Quý Tranh dần dần ổn định lại.
“Khương Cách, anh từng nói, anh sẽ dành cho em tất cả những gì em muốn.”
Khương Cách ngước đôi mắt trong veo long lanh nước.
Anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt chất chứa sự dịu dàng vô tận. Giọng anh trầm thấp êm ái như một dòng suối thanh mát chảy vào lòng cô.
“Anh hỏi em, em có muốn anh không?”
Anh đang đứng ngay trước mắt cô, hơi thở ấm áp của anh còn mạnh mẽ hơn cả hương hoa. Khi ở bên anh, Khương Cách cảm giác như cả người mình được anh chiếu sáng, anh là ánh lửa duy nhất trong sinh mệnh của cô.
Làm sao cô có thể không muốn một người đàn ông như thế, chỉ cần có được anh vài ngày thôi cũng đủ để cô mãn nguyện.
Hàng mi của Khương Cách khẽ run, cô mấp máy môi.
“Có.”
Nhận được câu trả lời, anh thấp giọng bật cười, lòng bàn tay thô ráp khẽ vuốt ve gò má cô. Giọng anh tràn đầy dịu dàng và cưng chiều.
“Thế thì bây giờ anh là của em.”