Mặc Viên nhanh chóng thay đổi lộ trình, đi tới Tĩnh Các. Đi được nửa đường liền thấy Liễu Như Yên cùng nha hoàn bưng một chén gì đó đi về hướng Tĩnh Các.
Mặc Viên lập tức kéo Hồng Trà nhanh chóng núp vào núi giả bên cạnh. Quào… Đi đưa canh sao? Bạch đầu gỗ này diễm phúc không cạn nha! Sáng sớm liền có mỹ nhân tới đưa canh. Nàng cũng muốn có mỹ nam sáng sớm tới đưa canh nha! #>v<#
Mặc Viên nhìn nhìn đầu nhỏ nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ tà ác. Nàng đã lỡ làm “rắn hoa” kia ghi hận rồi, thêm một chút cũng không sao. Nàng quay sang hỏi Hồng Trà:
“Tiểu Trà nhi em biết đường tắt đến Tĩnh Các không?”
“Ưm…. Ưm…” Hồng Trà chỉ chỉ vào cái tay đang bịt miệng mình kháng nghị.
“A… quên mất…” Mặc Viên ngại ngùng bỏ tay ra.
“Có…. Tiểu thư người đi như thế này… thế này… thế này…”
“Được rồi, ta đi trước… em về Trúc Nguyệt Các đi…”
Mặc Viên ghi nhớ chỉ dẫn của Hồng Trà, lời còn chưa nói hết liền dùng khinh công chạy mất.
Hồng Trà nhìn bóng lưng đã xa của Mặc Viên mà vạn phần bất đắc dĩ. Nhìn điệu bộ này của tiểu thư thì tám phần là đang tính kế người khác… Haizz…. không biết ai lại đi chọc tiểu thư để bị ghi hận thế không biết? (Linh Linh: không ai chọc, chỉ là ghét nên chỉnh thôi chị ơi!!!)
Hồng Trà thầm mặc niệm cho người sắp bị tiểu thư nhà mình tính kế rồi quay bước trở về Trúc Nguyệt Các.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý! Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện