Lần đầu tiên Thẩm Tô Khê nhìn thấy Tần Mật là tại một buổi chào cờ không lâu sau khi khai giảng cấp II.
Nữ sinh đứng giữa cột cờ, nghiêm túc đọc bản kiểm điểm không biết copy từ trang web nào.
Thẩm Tô Khê và Tần Mật học khác lớp, bình thường cũng không gặp mặt, chỉ nghe bạn cùng bàn nói về người này.
Xinh đẹp, nhà có tiền, đang trong thời kỳ phản nghịch, chảnh.
Thẩm Tô Khê nhìn bộ đồng phục xanh trắng nghiêm túc trên người Tần Mật, cô thầm nghĩ, không giống lời đồn.
Cũng chưa chắc.
Sau khi đọc xong chữ cuối cùng, Tần Mật xé bản kiểm điểm trước mặt mọi người, đưa tay tháo dây chun, mái tóc xoăn dài xõa xuống, thuận tiện cởi cả quần thể dục, để lộ váy ngắn mùa hè.
Mặc kệ ánh mắt căm giận của giáo viên từ bốn bề phóng tới, cô cúi người 90 độ, thong thả nói: "Xin lỗi em sai rồi, lần sau em còn dám làm vậy."
Tần Mật cười đến xán lạn.
Không hiểu sao Thẩm Tô Khê cũng cười theo.
Hai người chính thức gặp nhau là vào lần đầu tiên trường tổ chức buổi ngoại khóa trong học kỳ.
Giữa hàng thông, bách mọc xanh um hai bên đường, Thẩm Tô Khê nhìn thấy Tần Mật rơi nước mắt.
Vừa diễm lệ, vừa trống rỗng.
Khi đó, Thẩm Tô Khê vô cùng bối rối.
Có lẽ vì trong tiềm thức của cô, Tần Mật luôn sống trong kiêu ngạo, những thứ thế này, đáng ra không nên xuất hiện trong cuộc sống của cô ấy.
Cũng có lẽ vì cô nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Thanh trên người Tần Mật.
Kiêu ngạo, nhưng cô đơn.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô gọi tên Tần Mật.
"Đi nhảy bungee không?"
Nữ sinh ngơ ngác nhìn cô.
Một lúc lâu sau, Tần Mật mới lau nước mắt, mỉm cười đồng ý.
Ngày đó, gió thổi rất lớn, thổi đuôi tóc bay phấp phới.
Tới bục nhảy, Thẩm Tô Khê lập tức hối hận, cô quên mất mình sợ độ cao.
Nhưng tới cũng đã tới, đổi ý thì quá mất mặt, cô vừa nhảy vừa gào thét. Thời điểm chạm đất, hai chân vẫn còn run.
Tần Mật chê cười cô, cô cũng cười.
Tựa như buổi chào cờ hôm đó.
Qua mấy ngày, Thẩm Tô Khê nghe nói bục nhảy bungee trên núi kinh doanh trái phép, đã bị cục quản lý điều tra xét xử.
Cô kể lại chuyện này cho Tần Mật nghe, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm, cũng may còn nhặt được cái mạng về.
Theo cách Tần Mật hay nói, tình bạn giữa bọn họ chính là đời này kiếp này không thể chia lìa.
Đến nỗi, Giang Cẩn Châu.
Cũng không thể.
Tại sao ư?
Cô cũng không biết nữa.
Mưa thu đã cuốn đi bớt bụi mịn trong không khí, ánh mặt trời mỏng manh, như cơn gió mềm mại thổi xuống đường, nhưng lại vuông vức những góc nhọn, cắt đến đau xót cõi người.
Qua dòng người hối hả, Thẩm Tô Khê đứng bất động ở đó, không biết đã qua bao lâu, cho đến khi ngón tay cứng đờ dần có thể cử động, cô lấy điện thoại ra--
Chỉ mới vài phút.
Cũng không lâu như tưởng tượng.
Ngày dài như năm là giả, chỉ có nội tâm giằng xé là thật.
Ciống như cười nhạo lên nỗi nghi ngờ vô cớ của cô.
Thẩm Tô Khê thở hắt ra, chờ đến khi bình tĩnh lại, cô rời mắt, quay về.
Qua mấy ngày, cô cũng quên béng chuyện này, nhưng Tần Mật chủ động nhắc tới.
Nói là chủ động, thật ra cũng không phải thẳng thắn, mà là đánh 80 cái vòng--
''Thằng em của tao dám tìm người phụ nữ khác sau lưng tao." Tần Mật vừa múc miếng khoai dẻo, vừa khẽ quan sát biểu cảm Thẩm Tô Khê: "Đàn ông quả nhiên đều là chó."
Thẩm Tô Khê giả vờ không nghe ra chột dạ trong lời nói của bạn tốt, tự nhiên tiếp lời: "Nếu không mày cho rằng thuật ngữ "cẩu nam nhân" từ đâu mà có?"
"......"
Hai người im lặng ăn khoảng hai ba phút, Tần Mật đột nhiên nói: "Nếu như bạn trai mày... Tao ví dụ thôi nha."
Tần Mật lặng lẽ tìm từ, ngẫm nghĩ cẩn thận mấy lần rồi mới dám nói: "Nếu như Giang Cẩn Châu có chuyện gạt mày?"
Tần Mật không định dò hỏi, nhưng hôm qua bước ra khỏi Starbucks, cô vô tình nhìn thấy Thẩm Tô Khê.
Hai người đã quen nhau mười mấy năm, bất kể là dáng người, thần thái, tư thế đi đứng hay là tốc độ nói, tất cả đều khắc sâu vào đầu, không thể nào nhầm lẫn được.
Cho nên, chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra.
Cô không rõ Thẩm Tô Khê có nhìn thấy hay không, hoặc là nói, thấy được bao nhiêu, không biết có nảy sinh hiểu lầm gì không.
Chột dạ một khi đã xuất hiện, sẽ khó mà chấm dứt, mặc dù giữa cô và Giang Cẩn Châu thật sự không có gì hết.
Ngày hôm qua gặp được Giang Cẩn Châu chỉ là trùng hợp mà thôi.
Khi đó, cô vừa mới đi lấy ít tư liệu về, trên đường về nhà đi ngang qua Starbucks, cho nên vào mua một ly, nào ngờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Nhìn kỹ, quả thật là Giang Cẩn Châu.
Giang Cẩn Châu đứng xếp hàng trước cô, có lẽ là trực giác, anh quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó quay lên lại.
"......"
Bàn tay còn đang định chào hỏi bạn học cũ của Tần Mật ngừng giữa không trung.
Hai người ngồi xuống, Giang Cẩn Châu không biết nói chuyện điện thoại với ai, giọng vừa ấm áp, vừa nhịp nhàng, nghe như rót mật vào tai dụ dỗ.
Tần Mật nháy mắt liền hiểu rõ.
Chờ đến khi ly capucchino thấy đáy, Giang Cẩn Châu mới gõ gõ lên bàn, nói với Tần Mật: "Cậu có ý gì?"
Anh không cho cô thời gian để phản ứng lại.
"Việt thành thiếu gì quán bar, sao phải vào CAT?"
Tin nhắn lúc trước, Tần Mật vẫn chưa trả lời. Giang Cẩn Châu đợi lâu đến mức quên cả chuyện này, hiện tại ngẫu nhiên gặp gỡ, cho nên anh thuận tiện hỏi luôn.
Tần Mật sửng sốt một lúc mới nhận ra anh đang nói gì, nhìn thấy thần thái "Chẳng lẽ cậu không biết tôi là thái tử Việt thành sao" của anh, cô bật cười.
"Tôi mà biết quán bar là của cậu, tôi sẽ tiêu cả ngàn tệ ở đó sao?"
Ánh mắt Giang Cẩn Châu rời khỏi mặt cô, anh nhạt nhàn đáp: "Ừ, cũng phải."
"......?"
Coi thường ai??
Ngay lúc Tần Mật cho rằng mình có thể vỗ mông chạy lấy người, màn hình điện thoại chợt sáng lên.
Cô ấn mở xem, Giang Cẩn Châu chuyển tiếp lại tin cũ.
Tần Mật đặt mông ngồi xuống, ấn màn hình cạch cạch.
Không lâu sau, Giang Cẩn Châu nhận được mấy tin nhắn.
Trong đó có đường link dẫn tới một bài nhạc.
''Chia tay vui vẻ" của Fish