Swan không nói, cả người thì cứ run lên bần bật, nhìn cô bằng ánh mắt như muốn nói lên gì đó, điều này càng khiến Đường Hân tò mò hơn.
Đường Hân nhíu mày, cô không hỏi nữa mà trực tiếp đi vào trong bếp.
Đúng lúc ấy, một dáng hình cao ráo bước ra, nhìn cô mỉm cười.
Đường Hân đứng chết trân tại chỗ, chiếc túi đựng trái cây đang cầm trên tay toàn bộ bị rơi xuống chiếc sàn gỗ phát ra tiếng.
Thấy thái độ của Đường Hân như vậy, Lệ Chấn Giang không quá bất ngờ, anh nheo mắt ảm đạm nhìn cô sau đó từ từ nhặt từng quả cam lên, cẩn thận đặt lại vào trong túi.
"Em về rồi à?" Lệ Chấn Giang cười cười:"Em đi đường xa chắc cũng mệt rồi.
Anh và bác Đường có nấu vài món ăn mà em và Swan thích ăn.
Mau ra đó đi, anh mang món cuối rồi chúng ta cùng ăn."
Đối với thái độ điềm tĩnh của Lệ Chấn Giang, Đường Hân vẫn chưa hết sững sờ, trong lòng lại không ngừng lo lắng:"Anh..." Cô mở miệng tính nói gì đó, nhưng Đường Đông Quân bất chợt xuất hiện cắt ngang lời của cô.
"Aiya Hân Hân, con về rồi đấy à?" Đường Đông Quân bước vào từ cánh cửa phía sau, bởi vì thời tiết dạo này hơi nắng gắt nên ông mới ra vườn tưới nước cho những bụi hoa mới trồng của mình.
Vừa nhìn thấy Đường Hân, gương mặt ông chớm nở niềm vui, ông đặt xô nước xuống sàn rồi chậm rãi đi về phía cô.
"Này Hân Hân, con thật là có mắt nhìn người đấy, cậu Lệ đây vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng, sao con không giới thiệu cho ba sớm hơn."
Đối mặt với ba mình, Đường Hân im lặng một lúc, có vẻ như Lệ Chấn Giang chưa vạch trần cô, nhưng anh ta đến đây là có mục đích gì?
Đường Hân mỉm cười:"Con định giải quyết xong chuyện rồi mới đưa anh ấy tới." Đường Hân đưa mắt sang Lệ Chấn Giang, lúc này anh nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò, một cảm giác nguy hiểm chợt bao lấy Đường Hân:"Nhưng bây giờ anh ấy tới rồi thì con cũng giới thiệu một chút.
Anh ấy là Lệ Chấn Giang, là...!bạn của con."
Nói thế, Đường Đông Quân hơi tròn mắt nhìn sang Lệ Chấn Giang, ông nghĩ nghĩ gì đó rồi phì cười, chắc là con gái mình đang ngại đây mà.
"Được rồi, hai đứa lên nhà trước đi, ba đi thay quần áo rồi ra ngay."
...
Ngồi trước bàn ăn, Đường Hân và Swan hoàn toàn im lặng, dè chừng nhìn Lệ Chấn Giang.
Thấy ba mình và Lệ Chấn Giang nói chuyện thân thiết, trong lòng Đường Hân lại cảm thấy lo lắng vô cùng.
Bởi Lệ Chấn Giang làm việc tác phong không khác Bạch Doanh Thần gì mấy, hễ có người phản bội, anh sẽ trừ khử kẻ đó lập tức.
Nhưng trong trường hợp này, Đường Hân thắc mắc đến tột độ, anh không những không giết cô mà còn đến tận đây để gặp cô, điều đặc biệt hơn là anh ta đang tiếp cận và làm thân với ba của cô.
Rốt cuộc rằng, Lệ Chấn Giang đang có tính toán gì?
"Em ăn món này đi!"
Đang nghĩ ngợi vu vơ, Đường Hân bị giật mình bởi động tác của Lệ Chấn Giang, cô quay sang nhìn thì miếng thịt đã ở trong chén cửa mình.
Nụ cười của anh lúc này rất ấm áp, nhưng Đường Hân không tránh khỏi được sự nghi vấn đành cười trừ đáp lại.
"Cảm ơn anh."
"Lại còn khách sáo nữa, em ăn nhiều vào, anh thấy em gầy lắm đấy...."
"Aiya, con bé đòi giảm cân đấy.
Nó nói là muốn sau này mặc váy cưới cho đẹp, nên mỗi lần ăn cơm chỉ ăn vài đũa rồi đứng dậy thôi."
"Vậy à?" Lệ Chấn Giang mỉm cười nhìn sang Đường Hân:"Con cũng muốn xem cô ấy mặc váy cưới, không biết sẽ đẹp đến mùa nào?"
Swan thấy vậy cũng im lặng không nói một lời, sợ rằng nếu cất tiếng sẽ để lộ sơ hở, bác Đường mà biết chị cô làm việc trong môi trường đen tối như vậy sẽ rất là sốc.
...
Sau khi dùng bữa xong, Đường Hân theo gót chân của Lệ Chấn Giang ra ngoài.
Thời tiết dạo này ở Giang Nam khá là mát mẻ, dòng người qua qua lại lại rất đông.
Đường Hân trước kéo Lệ Chấn Giang đến một nơi khá ít người qua lại, cau mày chất vấn:"Anh đang tính làm gì vậy?"
Lệ Chấn Giang không trả lời câu nói của cô ngay, anh trực tiếp tiến tới ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của cô vào lòng.
"Anh nhớ em."
Theo bản năng, cô liền đẩy anh ra.
Sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
"Trả lời em, anh tới đây để làm gì?"
Lệ Chấn Giang cười nhạt:"Em đang sợ điều đó sao?"
Thấy thái độ điềm tĩnh của Lệ Chấn Giang, Đường Hân dùng đầu óc suy nghĩ, rõ ràng mình không hề để lộ một chút manh mối nào, tại sao Lệ Chấn Giang lại phát hiện ra.
Nhìn sắc mặt anh cô còn đoán ra, đây không phải là sự việc mà anh mới biết gần đây.
"Anh biết em còn ba từ khi nào?"
"Khi em về lại Hắc Dạ Môn để thực hiện nhiệm vụ cuối cùng."
"Anh theo dõi em sao?"
Lệ Chấn Giang im lặng, nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt chứa đựng rất nhiều tâm tư.
Đối với người phụ nữ này, Lệ Chấn Giang hoàn toàn bị khuất phục, anh tiến tới gần, định chạm vào cô nhưng lại bị từ chối phũ phàng.
"Sao lại không vạch trần em?"
"Vì anh yêu em."
Đường Hân nín lặng.
Cô đứng giữ một khoảng cách nhất định với Lệ Chấn Giang, đây là lần đầu tiên cô thấy anh có biểu cảm này.
Mặc dù trước đó, cô cũng từng được anh đối xử rất tốt, cực kì tốt nhưng không hề nghĩ đó là yêu.
Biết được tâm ý của Lệ Chấn Giang là thật, Đường Hân liền lơ đi ánh mắt si tình kia, sau đó lạnh nhạt cất tiếng.
"Chúng ta không thể."
"Tại sao?"
Động tác của Lệ Chấn Giang khi cô vừa dứt lời khiến cô một phen hú hồn, anh nắm chặt lấy hai bả vai cô, trừng mắt hỏi.
"Anh là người kế nhiệm của Hắc Dạ Môn, em chỉ là một tay sai tầm thường, thân thế, địa vị, tính cách, sở thích, mục tiêu...!chúng ta đều không giống nhau."
"Anh không quan trọng điều đó, mục tiêu của cuộc đời anh là em."
Đường Hân lắc đầu, dần dần đẩy người Lệ Chấn Giang ra:"Chúng ta không chung đường."
"Vì em anh có thể đổi."
"Không." Đường Hân cúi đầu, hít một hơi sau đó nói:"Nhưng điều quan trọng ở đây là em không yêu anh."
Câu nói vừa rồi của Đường Hân như hàng ngàn mũi dao nhẫn tâm xé nát con tìm của Lệ Chấn Giang, anh lùi khập khiễng vài bước, nhếch cười trong sự tuyệt vọng:"Em yêu người khác rồi sao?"
Đường Hân chỉ nhìn anh, cô không trả lời.
"Là Bạch Doanh Thần đúng không?"
Thấy Đường Hân không thay đổi sắc mặt, anh biết mình đã đoán đúng.
Lệ Chấn Giang bật cười vài tiếng, ánh mắt tràn trề sự kỳ vọng rồi vụt tắt trong chốc lát, anh nhìn cô, phát ra thanh âm khó khăn, đau đớn tột độ:"Tình cảm mười năm không bằng vài tháng sao? Bạch Doanh Thần cho em cái gì, anh cũng có thể mà."
"Anh ta không cho em thứ gì hết, và em cũng không muốn nhận bất cứ thứ gì từ anh ta, cũng như em khẳng định rằng em không hề có ý gì với anh ta.
Lệ Chấn Giang, anh không giống với anh ta."
Lệ Chấn Giang lấy lại bình tĩnh, anh không muốn bộc lộ con người cầm thú trước mặt cô nên hạ thấp giọng:"Không giống, tôi tất nhiên không giống hắn, hắn ta có nhiều tiền hơn tôi sao?"
"Lệ Chấn Giang!" Đường Hân cau mày:"Anh xem em là con người gì vậy?"
Đường Hân siết chặt tay, hít thở thông suốt rồi nói:"Bỏ đi, anh muốn nghĩ thế nào thì tùy." Cô tính quay đi nhưng chợt nhận ra chuyện chính mình còn nói với anh.
"Còn nữa chuyện này xảy ra là điều em không ngờ tới, Hắc Dạ Môn đã biết chuyện, nếu anh và tổ chức muốn trừ khử em, nếu đủ bản lĩnh thì cứ làm, còn nếu như động tới ba