Long Bân nhìn ba người, ngay sau đó hỏi Thiết Quý Hoành: “Thiết gia chủ, anh nói thật hả? Tôn gia thật sự đã phát ra lệnh giết màu đen?”
“Tôi lừa anh thì tôi là cún, nếu không tôi bực bội vậy làm gì?” Thiết Quý Hoành nói làm Kỷ Hi Nguyệt thiếu chút nữa cười lên, người đàn ông này cũng quá trực tiếp.
“Tôi, tôi lập tức hỏi thái độ của các nguyên lão. Không thể để người khác bị người khác bắt nạt như vậy mà bọn họ lại ngồi yên như không nhìn thấy được! Tôi không tin!” Long Bân lập tức cầm điện thoại chạy ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Thiết Quý Hoành, nói: “Anh Thiết, cảm ơn anh.”
“Cảm ơn cái gì. Nếu Triệu gia chủ muốn trở thành gia chủ thật sự thì có một số việc cần phải làm, nhưng làm việc thì cần người. Long Bân nhìn cũng không tệ lắm, có thể lôi kéo chính là chuyện tốt. Tiêu Ân, anh nói xem đúng không?” Thiết Quý Hoành cười nói với Tiêu Ân.
Tiêu Ân cười nói: “Bây giờ tôi đã biết vì sao trước đó cậu tử sẽ khen Thiết gia chủ.”
“Hả? Triệu Húc Hàn còn từng khen tôi?” Đôi mắt Thiết Quý Hoành tức khắc tỏa sáng, dáng vẻ giống như rất ngoài ý muốn.
Kỷ Hi Nguyệt cũng cười rộ lên, nói: “Anh Thiết, anh Hàn thực sự từng khen anh, ở trước mặt em cũng có khen anh nữa. Thiết gia có gia chủ như anh đúng là không tồi đâu.”
“Thật hả? Ha ha, thật không nghĩ tới. Tôi vẫn luôn so sánh với anh ta, sau đó phát hiện mình kém rất xa.” Thiết Quý Hoành cười, lắc đầu: “Chẳng qua có thể nghe được anh ta từng khen tôi là tôi đã thỏa mãn, thuyết minh tôi làm người cũng không tệ. Ha ha ha, ăn cơm ăn cơm.”
Ba người nói cười, Long Bân nói chuyện điện thoại xong đã tiến vào, khuôn mặt vô cùng âm u, giống như trời sắp mưa.
Thiết Quý Hoành nhìn ấy ấy, nói: “Xem ra câu trả lời của các nguyên lão đã làm anh rất thất vọng! Tôn gia có thể phát ra lệnh giết màu đen, anh cảm thấy bọn họ sẽ không suy xét đến nguyên lão Triệu gia? Không có các nguyên lão đồng ý, sao Tôn gia dám giết Triệu gia chủ? Long Bân, anh phải nhìn cho rõ, bây giờ mấy lão già kia rất bất mãn với cậu chủ của anh, đây là muốn bức cậu chủ của anh xin tha. Nếu không cầu xin tha thứ thì chỉ có một con đường chết.”
Sắc mặt Long Bân rất xấu hổ, cảm thấy
có khi nào bản thân đã luôn sai, tại sao các nguyên lão đều là người đáng sợ như thế này, cuộc điện thoại vừa rồi làm anh ấy quá đau lòng.
Vậy mà còn bảo anh ấy hội báo tất cả mọi chuyện của cậu chủ, còn nếu có cơ hội thì tốt nhất là giết Kỷ Hi Nguyệt, đây là tương đương để anh ấy phản bội Triệu Húc Hàn.
Nhưng khi anh ấy xuất phát trước kia, mệnh lệnh của nguyên lão là phải đặt mệnh lệnh của Triệu gia chủ lên hàng đầu, không chết không thôi, không được có hai lòng. Giờ thì hay rồi, muốn để anh làm kẻ phản bội? Là khiến anh ấy làm một người không có nguyên tắc?
Long Bân thật sự rất đau lòng, rất khổ sở, cũng cảm thấy cực khổ thay cho gia chủ Triệu Húc Hàn. Triệu gia tốn nhiều năm kinh doanh, kết quả lại biến thành thiên hạ của các nguyên lão, nếu tổ tiên Triệu gia biết chỉ sợ sẽ muốn nhảy ra khỏi phần mộ!
Long Bân đột nhiên đỏ mặt, lấy hết can đảm, nói: “Tôi, Long Bân, sau này thề sống chết đi theo cậu chủ, tuyệt không hai lòng, chỉ nghe mệnh lệnh của cậu chủ! Không giúp nguyên lão làm những việc không phù hợp thân phận bọn họ!”
Thiết Quý Hoành, Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân đều nhìn nhau, không nghĩ tới Long Bân đã hạ quyết tâm nhanh như vậy. Xem ra lệnh giết màu đen đã khiến anh ấy bị đả kích rất lớn. Anh ấy vẫn luôn cảm thấy nguyên lão sẽ bảo vệ gia chủ, không nghĩ tới thấy chết không cứu, đây còn gọi là người Triệu gia gì nữa, sao còn nói là trung với Triệu gia.
Tuy Long Bân là cô nhi, nhưng người chủ thực sự của Triệu gia là ai, người chân chính dưỡng dục bọn họ là ai, anh ấy ngầm hiểu rõ.
Người phải biết cảm ơn. Các nguyên lão chưa bao giờ quan tâm sự sống chết của bọn họ, chỉ cần bọn họ mạnh, không giống gia chủ, tuy không nói chuyện nhiều nhưng ít ra khi giao nhiệm vụ cho bọn họ cũng sẽ nói một câu vạn sự cẩn thận, giữ mạng quan trọng nhất.