Không phải chờ lâu lắm, món khai vị đã được đưa lên.
Sớm đã đói đến bụng dán vào lưng, Hoa Lôi bất chấp lễ nghi, hình tượng thục nữ gì đó, lầm lấy miếng bánh mì nóng hổi cho vào miệng cắn từng miếng to, sau đó dĩa khai vị tinh xảo kia cũng mau chóng bị tiêu diệt.
Lúc món chính là mì Ý được đưa lên, Sầm Dung Cần nhịn không được hỏi cô, Có muốn thêm một phần nữa không ?
Ăn xong món chính, Sầm Dung Cần đẩy phần tráng miệng của mình đến trước mặt cô.
Đã giải quyết xong phần của mình, thấy vậy Hoa Lôi ngạc nhiên ngẩng lên nhìn hắn, haizz, thật sự xem cô là heo sao ?
Không cần đâu. Cô lấy khăn ăn lau miệng, vui vẻ cự tuyệt.
Không cần thì thôi, ý tốt bị cự tuyệt, Cần thiếu gia có chút mất hứng, trực tiếp kéo ghế đứng dậy bước ra ngoài.
Hoa Lôi đặt khăn ăn xuống ngơ ngác nhìn theo.
Không phải chứ ? Người này có phải quá không có phong độ rồi không ? Đi ăn cơm với phụ nữ mà không chịu trả tiền ?
Cũng may là cô có mang theo ví bằng không không chừng phải ở đây rửa chén trừ tiền cũng nên.
Cô ấn chuông gọi phục vụ, không bao lâu, nhân viên phục vụ đi đến.
Tính tiền đi. Cô lấy thẻ tín dụng trong ví ra.
Nhân viên phục vụ cúi người, Sầm phu nhân, chi phí đến cuối tháng chúng tôi sẽ gởi phiếu thanh toán cho Sầm tiên sinh.
Thì ra ra ngoài ăn không cần trả tiền, thảo nào lại đi nhanh như thế.
Nhưng nói với cô một tiếng thì có chết đâu chứ ? Lại để cô ngu ngơ lấy thẻ tín dụng ra thanh toán, mất mặt thật !
Ra khỏi nhà hàng đã thấy đại thiếu gia đang nhàn nhã đứng tựa vào thân xe, thấy cô, hắn để tài xế mở cửa còn mình thì lên xe trước.
Hoa Lôi đi đến, nhìn người đàn ông đã ngồi vào xe nói, Em phải về nhà.
Lên xe. Sầm Dung Cần giọng không vui nói.
Em tự về được.
Đi mua điện thoại.
Hoa Lôi, chỗ này không được dừng xe, mau chút đi.
Được thôi, điện thoại bị hắn làm hỏng, để hắn đền lại một cái cũng tốt, dù sao cũng phải mua.
Vì vậy, lên xe.
Em tự mua được.
Nếu không, anh đưa thẻ tín dụng của mình cho em cũng được.
Xe chạy rồi, cô quay sang nhìn Sầm Dung Cần đang dùng điện thoại xem email nói.
Anh sợ em quẹt cháy thẻ của anh. Hắn đầu không ngẩng lên, đáp.
Ông chủ lớn như anh, thẻ tín dụng cũng có thể bị quẹt cháy sao ? Không phải là không có hạn ngạch sao ?
Muốn ? Hắn rốt cuộc cũng ngẩng lên.
Không muốn.
Vậy hỏi nhiều như vậy làm gì ?
Hoa Lôi nghẹn !
Được thôi, không hỏi thì không hỏi !
Đến cửa hàng điện thoại, Cần thiếu gia nhìn một vòng vẫn không có loại nào vừa mắt.
Rõ ràng có nhiều điện thoại rất được.
Ít ra đối với những fan của quả táo như Hoa Lôi, chiếc iphone đời mới nhất rất ổn, ai ngờ Cần thiếu gia chỉ quét mắt qua một cái sau đó cứng rắn kéo cô ra cửa.
Em còn chưa mua điện thoại.
Không tốt.
Em thấy tốt là được rồi.
Sầm Dung Cần, thả tay ra.
Trước khi bị hắn lần nữa áp tải lên xe, cô sống chết không chịu.
Ngày mai anh đặt làm cho em một cái. Hắn mặt không đổi sắc nói.
Vậy trước khi điện thoại đặt riêng đó về, em không có điện thoại dùng.
Dùng của anh.
Hả ?
Trong tiếng kêu kinh ngạc của cô, người đã bị hắn đẩy lên xe.
Hắn động tác thuần thục lấy sim trong điện thoại của mình ra sau đó đưa chiếc điện thoại màu đen ấy đến trước mặt cô.
Em không cần. Cô không thích kiểu này.
Hắn không chịu mua, cùng lắm ngày mai cô tự đi mua là được.
Người này quản cũng rộng quả nhỉ ? Cô dùng điện thoại gì cũng muốn quản là sao ?
Không cần ? Sầm Dung Cần nhướng mày, thu điện thoại về, Anh không dám chắc điện thoại mà em mua về anh có trượt tay nữa không.
Nói như vậy, điện thoại của em là do anh cố tình đập hỏng ? Cô trừng hắn.
Hắn thản nhiên nhún vai, Anh không có nói như vậy !
Người này, thật sự rất đáng ghét !
Hoa Lôi quyết định mặc kệ hắn, bảo tài xế chở mình về căn hộ của mình, lần này Sầm Dung Cần lại chẳng có ý kiến gì.
Về đến dưới lầu, cô đang định xuống xe thì lại bị hắn kéo cánh tay lại.
Em muốn xuống xe.
Hoa Lôi... Hắn trầm giọng gọi, hai mắt đăm đắm nhìn cô, Anh nghiêm túc đấy, hy vọng em có thể dọn về.
Hoa Lôi cũng nhìn hắn, thật lâu thật lâu sau, câu trả lời cho hắn chỉ là một tiếng « ờ ».
« Ờ » là ý gì ?
Sầm Dung Cần mãi đến khi cô xuống xe rồi mới phản ứng lại, vội xuống xe theo nhưng lại thấy cô và một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở cửa chung cư anh anh em em thì một ngọn lửa vô danh bắt đầu bùng lên.
Người đàn ông trẻ tuổi kia chắc không phải người tự xưng là « bạn trai » của cô đấy chứ ?
Chết tiệt !
Còn dám khoác tay lên vai cô, lại còn thân mật sờ đầu cô nữa chứ !
Chết tiệt ! Chết tiệt !
Không phải hôm nay em quay về Malaysia sao ? Sao còn ở đây ?