Yến tiệc được tổ chức ở điện của Hoàng hậu, ở giữa điện lót tấm thảm màu đỏ kết hợp với hoa văn màu vàng, trải dài từ bên ngoài đến nơi chủ nhân ngồi. Nơi Đế Hậu ngồi ở trên bậc cao nhất, sâu bên trong điện và ngay chính giữa, đối diện lối ra vào. Các Vương gia và phi tần đều được sắp xếp ngồi gần vị trí phía trên. Đi xuống dưới hai bên là theo thứ bậc trong triều của gia đình các quan lại, quan phẩm càng cao thì càng gần với Đế Hậu.
Ánh Tuyết có chút ngán ngẩm, cũng không thể cứ đứng mãi mà không tìm ra chỗ ngồi, mà nàng cũng chẳng thích tranh giành với kẻ khác.
Nhìn quanh đại điện, Ánh Tuyết quyết định đi vào trong góc gần cuối mà ngồi xuống. Ngồi đây một hồi lâu, thật đúng như nàng nghĩ, chủ nhân của những chiếc bàn dưới này đa số đều không đến. Dù sao quan phẩm trong nhà quá thấp, đi đến nơi này cũng chịu không ít khi nhục.
Các cung nữ bắt đầu đi lên bày biện thức ăn.
Mỗi bàn đều có rượu, thịt, trái cây, bánh ngọt và một ít rau củ, mỗi bàn chứa được chừng ba người ngồi nên lượng thức ăn, chén đũa cũng ước chừng như thế.
Dãy mà nàng đang ngồi là dãy của nữ quyến, nam quyến ở phía đối diện. Vì không muốn gây sự chú ý mà nàng quyết định ngồi hàng thứ hai sau đám nữ nhân.
Nửa canh giờ trôi qua, Các Vương gia và Vương phi, Công chúa và Phò mã lần lượt tiến vào, sau cùng là Thái tử và Thái tử phi.
Bọn họ vừa đến thì không khí xung quanh náo nhiệt hẳn lên, đám nam quyến thì muốn xu nịnh hay muốn về phe vị nào đó, còn nữ quyến thì muốn nhân cơ hội thể hiện mình để được bay cao thành phượng hoàng.
Nhìn mãi cũng chán, chẳng hiểu tại sao đám người này lại thích tụ tập đông như thế này. Những nữ nhân ở chỗ Ánh Tuyết ngồi nhìn chất liệu vải trên người nàng thì không ai dám bắt chuyện, e sợ sẽ chọn giận nàng, ảnh hưởng đến gia quyến bọn họ. Nhưng cũng có nữ tử mon men đến bắt chuyện với hàm ý khác.
Lát sau bàn của nàng cũng có thêm hai vị tiểu thư nữa, một người khá ít nói, có ca ca là quan bát phẩm, một người khác thì có tỷ phu cũng là quan bát phẩm nên ké được thiếp mời đến đây dự yến.
Nói chuyện qua lại đôi ba câu, Ánh Tuyết mới biết, những gia quyến có người thân làm quan từ bát phẩm trở xuống, đều tự mình lựa chọn chỗ ngồi phía dưới này.
Hai người đó cũng chỉ nói đôi ba câu cho biết danh tính, chứ cũng không nói nhiều lắm.
Lúc Thất Vương gia bước vào, ánh mắt nhìn lướt qua bên phía nữ quyến, lúc đó nàng cũng ngẩng đầu lên, vừa hay chạm vào ánh mắt của hắn. Thế là hắn khẽ cong môi lên rồi đi tiếp.
Trong khoảnh khắc đó, không hiểu tại sao tim nàng như lỡ mất một nhịp.
Còn đám nữ nhân ngồi gần nàng ai ai cũng đỏ mặt, tự luyến cho rằng vừa rồi Thất Vương gia đang nhìn mình, thế là bọn họ bắt đầu rôm rả bàn tán.
“Ngươi biết không, Thất Vương gia rời đế đô ba năm, yến tiệc lần này rất có khả năng tìm một Thất Vương phi đấy.”
“Thất Vương gia chỉ trong ba năm đã bình loạn phương Bắc, đúng là tuổi trẻ tài cao.”
“Ta nghe phụ thân ta nói, Thất Vương gia ở ngoài biên ải còn có một tên gọi là Tu La ấy. Nghe nói ngài ấy đáng sợ lắm.”
“Chắc chỉ là tin đồn thôi, ngươi nhìn ngài ấy cười ôn nhu thế kia mà.”
“Ai gả cho ngài ấy thật tốt