Chờ chừng nửa canh giờ sau, cuối cùng cũng đến lượt Ánh Tuyết. Do là nàng chỉ vẽ nên mất kha khá thời gian, cũng là đối tượng được ưu tiên.
Các thái giám bắt đầu đem những thứ của Ánh Tuyết đặt ở một nơi dễ thấy cho mọi người nhìn. Đó là một khung gỗ được đặt nghiêng một góc, trên khung gỗ có một tấm vải trắng được căng ra. Bên cạnh là một cái bàn đặt nghiêng mực, bút lông.
Sau khi tên của nàng được xướng lên, mọi người đều nhìn về phía lối vào. Ngay cả Văn Đế cũng tập trung nhìn về phía đó.
Ánh Tuyết bước đi thong thả trước ánh nhìn của tất cả mọi người, nàng không thèm nhìn tất cả bọn họ, điềm tĩnh mà tiến từng bước.
Mọi người trong điện đều yên lặng đến nghẹt thở.
Ánh Tuyết tiến đến giữa điện hành đại lễ, “Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng hậu vạn phúc kim an.”
Sau đó Ánh Tuyết đứng dậy, hướng các vị phi tần, Thái tử và Thái tử phi, các vị Vương gia và Vương phi khuỵu nhẹ gối xuống một ít để chào hỏi.
Sau đó nàng đi đến nơi đã được chuẩn bị sẵn, nhúng bút lông vào mực đen, bắt đầu nắn nót viết chữ.
Mọi người bên dưới nhìn không ra nàng đang định làm cái gì, nếu là vẽ thì dùng giấy thích hợp hơn, nếu là thêu thì sao lại không có kim chỉ?
Hoàng hậu nói: “Chờ Trương tiểu thư cũng không biết lúc nào sẽ xong, chi bằng gọi các tiểu thư biểu diễn một vài tiết mục.”
Hoàng hậu vừa dứt lời, thì không khí trở nên xôm tụ hẳn. Ít ai để ý đến Trương Tuyết Linh mà chuyển sang chờ tiểu thư khác.
Đối với bọn họ mà nói, dù Trương Tuyết Linh xinh đẹp thật, nhưng quan phẩm phụ thân không cao, còn là một thứ nữ không được yêu thương, sau này có gả đi thì thân phận cao nhất cũng là thiếp, mà nếu muốn là chính thê thì chỉ có gả cho những nông dân.
Lúc này không ai chú ý, có vài người trong hoàng tộc đang nhìn Trương Tuyết Linh.
Đặc biệt là Cửu Vương gia nhìn nàng thâm tình không rời mắt, đôi mắt Thái tử đôi khi dừng lại trên người Trương Tuyết Linh, Thất Vương gia thỉnh thoảng nhìn sang nàng trìu mến, trong mắt Cửu Vương phi nhìn Trương Tuyết Linh thì lại có chút không cam lòng.
Còn Hoàng Đế thì luôn chú ý những hoàng nhi bên dưới, đặc biệt là các con trai của ông.
Hai khắc trôi qua, đúng lúc nữ tử thứ tư lên tấu khúc nhạc xong. Ánh Tuyết cũng đã đặt bút xuống bàn.
Nàng mỉm cười tháo tấm vải ra, lật ngược lại. Sau đó nhờ người cố định lại trên khung.
Trên tấm vải là một bức tranh lớn vẽ Đế Hậu đang ngồi uy nghiêm, nói vẽ cũng đúng, mà nói viết ra cũng đúng. Trương Tuyết Linh là tỉ mỉ viết lên trên tấm vải rất rất nhiều chữ, tạo thành một bức tranh cực kỳ trang nghiêm, cũng rất giống với người thật.
Khi bức tranh được đưa đến trước mặt Văn Đế, cả Văn Đế lẫn Hoàng Hậu đều bất ngờ không nói nên lời. Hoàng Đế và Hoàng Hậu tự mình bước xuống đến gần bức tranh xem.
Mất một lúc sau, Văn Đế vỗ tay, lớn tiếng nói: “Mau cho tất cả mọi người trong điện cùng thưởng thức đi!”
Hoàng hậu cũng cảm thán: “Trương đại nhân có một nữ nhi tài nghệ không tệ.”
Thái giám cầm lấy khung vải đem đến quanh các bàn cho tất cả cùng chiêm ngưỡng.
Ai nấy cũng có chút không biết nói gì, sau đó những tiếng khen ngợi cũng vang khắp trong điện.
Bởi vì người làm nên tác phẩm này rất tinh tế, toàn bộ chữ hợp thành ảnh của Văn Đế được viết bằng chữ “Văn”, còn của Hoàng Hậu là chữ “Huệ” trong phong hiệu Minh Huệ Hoàng Hậu. Mà những nét chữ ấy vừa mảnh khảnh, nhỏ nhắn, lại còn xinh đẹp như nữ tử trước mặt, nhưng ẩn dấu trong nét chữ đó còn có sự uy nghiêm không thể động vào.
Văn Đế có chút hài lòng nhìn Ánh Tuyết. Vốn là ông nghĩ rằng Ánh Tuyết sẽ không thể nào quá nổi bật trong các tiểu thư khuê