Kết thúc yến tiệc, có vài người lên ý định muốn làm xấu mặt Ánh Tuyết.
Nhìn thấy Ánh Tuyết đứng dậy, Hách La Duẫn Chiêu vội vã đi đến nơi nàng đứng, nắm lấy bàn tay nàng.
Hắn nói: “Đa tạ nàng, đã không từ chối ta.”
Những người vốn định đi lên ức hiếp nàng, nhìn thấy Thất Vương gia nắm lấy bàn tay nàng ta thì không khỏi bực dọc rời đi.
Ánh Tuyết lắc đầu nói: “Không có gì đâu, tín vật của chàng ta cũng đã nhận.”
Thất Vương gia nói: “Vậy để ta đưa nàng về.”
Duẫn Chiêu không yên tâm để cho Ánh Tuyết trở về một mình. Trong cung đầy rẫy bẫy rập, hắn lớn lên ở nơi này, từng bị người khác ức hiếp khinh nhục, nên hắn vô cùng hiểu rõ bản chất của những người trong cung.
Nhìn tất cả mọi người rời đi gần hết, Ánh Tuyết nói: “Dù sao cũng mới ăn xong, ta với chàng cùng đi dạo đi.”
“Nàng muốn đi đâu?”
“Đâu cũng được, tùy chàng.”
Bóng dáng hai người tay trong tay dần đi xa khỏi đại điện.
Xe ngựa chờ Ánh Tuyết đã trở về từ sớm, do Thất Vương gia căn dặn Tử Vân đi gặp người đánh xe của Trương gia thông báo từ trước.
Cả hai người ra đến ngoài đại môn, Ánh Tuyết nhìn quanh tìm xe ngựa của Trương gia để nói xa phu trở về. Thất Vương gia thì một mức dắt nàng đến nơi để xe ngựa của hắn.
“Nàng không cần tìm xe nhà nàng, ta đã dặn trước rồi.”
Ánh Tuyết hơi đỏ mặt, cúi thấp đầu nhìn bàn tay của hắn.
Thì ra Duẫn Chiêu đã tính trước, muốn nàng cùng hắn ngồi chung một chiếc xe ngựa trở về.
Chẳng mấy chốc đã tìm được xe ngựa của hắn, khá to và hoa lệ. Thất Vương gia đỡ nàng đi vào bên trong, còn bản thân sau đó cũng theo vào sau.
Bên trong xe ngựa rộng gấp bốn lần xe ngựa nàng dùng tiến cung, được bố trí những đồ vật hoa mỹ. Phía trước có ba con ngựa chở xe và một phu xe kinh nghiệm. Ngoài ra còn có vài hộ vệ đi theo bảo vệ trước và sau xe.
Nàng không khỏi thầm than, chỉ đi dạo thôi, có cần hoành tráng như vậy không!
Ngồi cạnh Thất Vương gia, nàng kéo kéo ống tay áo hắn. Hắn thấy thế nghiêng đầu sang nhìn nàng: “Chuyện gì thế?”
Ánh Tuyết nói nhỏ: “Chúng ta chuyển sang đi loại xe nhỏ như lần trước đi! Chỉ đi dạo thôi mà!”
Hơn ba năm trước, nàng cùng Hách La Duẫn Cung chính là đi chơi mà ngồi xe ngựa to như thế này, hỏi sao không ai không nghĩ nàng là tình nhân bên ngoài của y. Mà nàng không muốn gây thêm phiền phức cho Hách La Duẫn Chiêu, cũng như chính bản thân, đôi khi không quá lộ liễu sẽ tốt hơn.
Thất Vương gia chớp mắt nhìn nàng: “Tuân lệnh nương tử!” Sau đó nhe răng cười.
Ánh Tuyết thầm mắng: “Còn chưa gả, chàng chưa được gọi như thế!”
Xe ngựa vô cùng êm ái, không xóc nảy, bên trong chỉ có mùi long diên hương pha lẫn hương cỏ dại nhàn nhạt.
Hách La Duẫn Chiêu bảo xa phu đánh xe trở về Thất Vương phủ, không ghé ngang đâu.
Khi xe ngựa trở về Thất Vương phủ thì hắn đổi thành một chiếc xe ngựa nhỏ hơn, đi ra ngoài qua cổng phụ.
Xe ngựa này bề ngoài trông không khác gì lắm xe ngựa bình dân thông thường, nhưng ngồi bên trong thì cực kỳ êm ái. Đi ra ngoài cũng chỉ có xa phu cùng hai người họ và Tử Đằng, Tử Vân. Trên xe thì có thêm một ít thức ăn vặt dọc đường, đá lạnh làm mát không khí, không có thêm hương liệu nào.
Ánh Tuyết thích hương gỗ đàn hương, nhưng đi cùng với Thất Vương gia, quần áo của nàng lúc này cũng đầy mùi long diên hương, nhưng vẫn nghe ra mùi gỗ đàn hương thoang thoảng.
Đi được nửa canh giờ, đôi mắt nàng không khỏi hơi lim dim, dựa đầu vào bờ vai chắc nịch