Hách La Duẫn Chiêu lặng nhìn gương mặt nhợt nhạt trên giường, hắn tiến đến ngồi bên cạnh giường, phất tay bảo tất cả mọi người lui đi.
Những ngón tay của hắn lướt qua trên gương mặt Ánh Tuyết, hắn không nghĩ đến chỉ mới hơn một ngày trôi qua, lại xảy ra nhiều chuyện như thế.
Thái tử đúng là người bắt đầu gây nên những chuyện không hay ở phủ của hắn, một phần cũng do hắn không quá để tâm đến tâm trạng của nàng, nên mới để xảy ra cớ sự này.
Nữ nhân hắn yêu đã thuộc về hắn, kế tiếp hắn phải củng cố quyền lực để bảo vệ nữ tử này.
Hắn đã lấy lại một phần ký ức vào ngày hôm qua khi bất tỉnh, nhưng hắn vẫn chưa tìm được thời cơ để nói cho nàng.
Ánh Tuyết đích xác là nữ tử trong giấc mơ của hắn.
Từ nhỏ, Thất Vương gia Hách La Duẫn Chiêu vì trúng kỳ độc, không thể sống qua hai mươi tuổi. Hoàng Đế không cưỡng ép hắn nhiều về việc nạp phi, nhưng vẫn dạy cho hắn thuật Đế Vương, giao cho hắn nhiều quyền lực, vô cùng yêu thương hắn sau khi biết hắn không phải kẻ gián tiếp hại chết nữ nhân ông yêu.
Quan lại trong triều liên tục đề nghị nạp phi cho Thất Vương gia, nhưng Hoàng đế biết, nếu sự thật như vị y sư kia nói, con ông không sống qua hai mươi tuổi, nạp Thất Vương phi chỉ có làm khổ nữ nhân khác và đứa trẻ, chi bằng trước đó dành toàn bộ thời gian tìm cách giải độc.
Loại độc đó được hạ vào cơ thể người mẹ lâu dài, gồm ba loại kỳ độc lần lượt hỗ trợ khống chế lẫn nhau kéo dài hơi thở của người mẹ. Mãi đến khi người phụ nữ ông yêu sinh ra Hách La Duẫn Chiêu thì qua đời, đứa bé sinh ra đã ngấm độc vào sâu trong cơ thể, nhưng ông ta đã bỏ qua cơ hội chữa trị tốt nhất cho con trai, coi nó như khắc tinh khiến người ông yêu chết sau khi sinh ra, không quan tâm đến nó.
Bốn năm trước, Hách La Duẫn Chiêu đã đến tuổi cận kề cái chết như dự đoán, hắn liền nhận được tin tức, Độc y nổi danh thiên hạ Trần Vũ Khuyên đang ngụ ở núi Ban Cô, nghe nói núi đó chỉ có ít người sinh sống, đặc biệt gần đỉnh núi không ai có thể tiến vào, nếu đi vào cũng không có mạng trở về.
Tính mạng của hắn cũng sắp đến hồi kết, sống chết cũng tùy duyên, nên đành dẫn theo vài quân lính liều mạng đi đến núi Ban Cô.
Trên đường đi đều bình an, cho đến khi bọn họ tiến sâu vào núi, thì gặp thích khách tập kích. Trong tình trạng mọi người đi đường mệt mỏi, hiếm khi được thả lỏng cảnh giác, quân địch lại có số lượng gấp năm lần, ai ai cũng có nội công kinh người.
Tất cả mọi người đều bị tiêu diệt, chỉ có Thất Vương gia hắn còn níu được chút hơi tàn.
Lúc hắn mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trên giường gỗ. Bên cạnh là một tiểu cô nương mặc y phục trắng như tuyết, tóc được cột lên gọn gàng.
Tiểu cô nương nhìn hắn cười tinh nghịch, nói: “Ngươi là bệnh nhân đầu tiên của ta, coi như ngươi may mắn đi.”
Lí do hắn xem nàng là một tiểu cô nương, là vì thân thể nàng khi ấy còn chưa phát dục hoàn toàn, nhưng gương mặt lẫn dáng người đều rất thanh tao, nụ cười luôn nở trên bờ môi chúm chím đỏ mọng, quả thật là một tiểu cô nương ai gặp cũng thích.
Hắn vốn muốn nói vài câu, nhưng phát hiện nói không nên lời, toàn thân đều bất động, không khỏi giương mắt phượng nghi hoặc nhìn cô.
Ánh Tuyết tỉnh bơ nói: “Bổn cô nượng hạ một ít nhuyễn cân tán lên người ngươi, thấy ngươi có bộ dáng xinh đẹp như vậy, chữa lành cho ngươi xong liền bán ngươi vào thanh lâu kiếm ít tiền vặt.”
Nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, hắn thật có chút run sợ, một tiểu cô nương nhìn thánh khiết như thế, sao lại có tư duy tà ác như vậy, đúng là không nên nhìn mặt mà đoán