Khi mặt trời lên cao, hắn mồ hôi đầm đìa, trên người lại có không ít vết thương xách theo một con heo rừng trở về gian nhà gỗ.
Nhìn thấy bóng dáng tiểu nha đầu mặc y phục trắng đi qua đi lại trước cửa, Hách La Duẫn Chiêu cảm thấy tiểu nha đầu cũng thật dễ mến, không đáng ghét tí nào.
Khi tiểu nha đầu nhìn thấy hắn, đôi mắt to tròn kia cứ tức giận lườm hắn suốt.
“Ngươi đã thành như thế này, còn đi săn thú rừng, ngươi cho là dược liệu dễ tìm lắm sao, hay cho rằng bổn cô nương là bồ tát sống, thích thì chữa, không thích thì chữa sao?”
Hách La Duẫn Chiêu có chút ái ngại nhìn tiểu nha đầu, cười trừ: “Cô nương xinh đẹp, đây là phí chữa trị của ta? Cô thấy ta có ích chứ? Đừng có bán ta vào thanh lâu, ta nguyện lấy thân báo ân cho cô nương, chứ ta không muốn vào nơi đó đâu.”
Tiểu nha đầu liền lườm: “Lấy thân báo ân sao?”
Hắn gật đầu: “Đúng thế.”
“Vậy ngươi là của ta.”
Hắn lại gật đầu.
“Vậy thì ta có quyền bán ngươi vào thanh lâu.”
Hắn lại định gật, nhưng sau đó gương mặt anh tuấn đen như đít nồi. Hắn nói vòng vo một hồi, vẫn không thay đổi được câu nói sẽ bán hắn đi thanh lâu của tiểu nha đầu.
Miệng tiểu nha đầu tuy độc địa là thế, nhưng thời gian dần trôi qua, hắn mới biết là nàng đùa hắn.
Tiểu nha đầu ngày đó có lẽ thấy quá nhiều xác chết bên cạnh hắn, sợ hắn thương tâm nên mới nói đùa với hắn, để tinh thần của hắn không quá suy sụp, tiện bề cho việc điều trị.
Hắn ở cùng nàng một tháng ròng, vết thương trên người cũng được chữa lành. Lúc đó hắn cũng từng nghĩ rằng, sẽ chịu trách nhiệm với nha đầu đó, dù sao cơ thể đều bị nàng ta nhìn thấy hoặc sờ qua.
Nhưng nha đầu luôn giữ khoảng cách với hắn, hắn cũng không rõ lắm nàng liệu có người thân nào không, có nhiều lần hắn theo dõi nàng, thì cũng đoán ra được vài phần, có thể nàng là đệ tử của độc y nổi danh trên đỉnh núi Ban Cô.
Ký ức của Hách La Duẫn Chiêu chỉ nhớ được đến đây, có lẽ là do ngày hôm trước tâm tình có biến chuyển lớn một cách đột ngột, vậy nên nhớ được một khoảng ký ức lúc trước.
Hách La Duẫn Chiêu nhìn gương mặt không có huyết sắc nằm trên giường, đúng là gương mặt tiểu nha đầu ngày đó, chỉ là hiện tại thêm nhiều đường nét sắc sảo và mị hoặc hơn.
Ngày đó hắn tự thề với lòng sẽ dùng thân báo đáp, không nghĩ đến sau khi mất đi ký ức, lại còn có thể thực hiện được lời nói khi xưa.
Những hình ảnh lạ lẫm khi trước nàng ngất đi nhìn thấy, theo như hắn đoán có lẽ chính là ngọn núi nơi năm đó hắn gặp nàng, ngôi nhà gỗ ngày đó, và cả vị sư phụ kia của nàng.
Ba năm trước, hắn từng huy động không ít thân tính đi điều tra thông tin ở Nam Vực, nhưng kỳ lạ là không tra được gì cả, có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ tự mình đi đến nơi đó điều tra.
Biến cố khiến cả hắn cùng nàng đều mất đi ký ức, hắn thật có chút tò mò.
“Nương tử, để nàng chịu nhiều ủy khuất rồi.” Hách La Duẫn Chiêu nói thầm.
Bên ngoài, giọng nói của Tử Vân truyền vào: “Vương gia,