Bầu trời dần ngả thành màu ráng vàng, cả Thất Vương phủ lúc này trở nên u ám hẳn.
Trong phòng ngủ của chủ nhân, nữ tử nằm trong chăn, cách một tấm bình phong là một nam nhân đang ngồi trên bàn cùng với xấp tấu chương vàng đậm, bên ngoài phòng là thị vệ cùng với nô tỳ đang trực.
Hách La Duẫn Chiêu ngồi phê tấu chương, thỉnh thoảng vẫn ngó sang nhìn Ánh Tuyết qua tấm bình phong bằng vải mỏng. Tuy nói làm việc công tránh nơi riêng tư, nhưng hắn lại không thể yên tâm về nàng, chỉ đành gọi thuộc hạ kê một cái bàn cùng với bình phong mỏng đến.
Nữ tử nằm trên giường khẽ nhíu mày, đôi mắt to tròn mở ra nhìn bên ngoài, trong con ngươi đen láy của nàng là hình ảnh phản chiếu một nam nhân đang ngồi sau tấm bình phong mỏng.
Ánh Tuyết ngồi dậy, tự đưa tay lên bắt mạch, sau đó nhỏ nhẹ bước ra ngoài. Thấy hắn còn đang bận làm việc, cũng không muốn làm phiền mà nhẹ nhàng đi ra cửa, không gây tiếng động nào.
Vừa mở cửa ra, bốn người Tử Vân, Tử Đằng cùng với Tịnh Kỳ, Tịnh Thi đồng loạt cúi chào: “Vương Phi!”
Người bên trong nghe được âm thanh bên ngoài, vô thức ngẩng đầu lên nhìn, trong đôi mắt kia không che dấu được tia vui sướng.
Hắn gập tấu chương lại, bước nhanh ra bên ngoài.
“Nương tử!”
Hách La Duẫn Chiêu ôm Ánh Tuyết một cái thật chặt, cả gương mặt nàng vùi vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân đó, Ánh Tuyết có chút ái ngại, vì xung quanh có không ít người, nhưng muốn đẩy ra cũng không được.
“Vương gia!” Nàng khẽ nói.
“Gọi ta là phu quân!” Giọng hắn khàn khàn.
Ánh Tuyết đỏ mặt, cũng may là gương mặt đã bị che khuất, không ai nhìn thấy.
“Phu quân, buông thiếp ra đi!”
“Phu quân không muốn buông!” Hắn cúi đầu xuống, đôi mắt nhắm nghiền.
Bốn người bên ngoài nghe thấy thì mặt đỏ bừng, vội quay đi chỗ khác. Chuyện nhà Vương gia, bọn họ không dám nghe, cũng không dám làm phiền.
Gần một khắc trôi qua, tư thế của hai người vẫn không đổi. Mọi người đều cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh cao lên rồi.
“Phu quân, thiếp, thiếp đói!”
Ánh Tuyết đành hạ cờ trắng đầu hàng, nếu không nói gì, không chừng hắn ôm nàng đến sáng mất.
Cuối cùng thì Thất Vương gia cũng buông nàng ra, để Ánh Tuyết đi rửa mặt, súc miệng, chải đầu, thay y phục. Còn hắn thì đi đến nhà bếp... hâm thức ăn.
Bàn ăn vừa dọn ra xong, thì Ánh Tuyết cũng đi ra đến. Trên bàn chỉ có hai tô cháo cá, một dĩa rau đã trần qua, và hai chén nước chấm.
Ánh Tuyết nhìn thức ăn trên bàn có chút thất vọng, nàng không thích ăn nhất là cháo cá.
“Phu quân, thiếp muốn ăn thịt!”
Thất Vương gia lắc đầu: “Chỉ có nhiêu đây thôi! Hoặc là nàng ăn hết, hoặc là nhịn đói và ngày mai tiếp tục ăn món này!”
“Nếu thiếp ăn một ít, mai được đổi món không?”
Hắn lại lắc đầu: “Cả tô, nếu không mai vẫn ăn cháo cá cả ngày.”
Ánh Tuyết chậm chạp đưa một muỗng cháo cá cho vào miệng, sau đó bỗng dưng đơ người ra.
Hắn nhìn nàng như thế thì nhíu mi: “Sao thế? Không vừa ăn à?”
Ánh Tuyết cười đáp: “Vừa ăn, còn khá... ngon miệng.”
Dùng bữa xong, cả hai quyết định đi dạo lòng vòng cho xuống cơm.
Bầu trời lúc này cũng đã tối hẳn, hai người chỉ đi dạo lòng vòng trong phủ, và nói một vài chuyện.
“Nương tử, ta thích gọi nàng như thế, cũng muốn nàng gọi ta là phu quân, nàng có biết vì sao không?”
Ánh Tuyết cúi đầu không nói gì.
“Người ở dân gian, đa số đều là một vợ, một chồng. Nàng xem, bọn họ hạnh phúc biết bao nhiêu.”
Ánh Tuyết gật đầu đồng tình, dù sao nàng cũng từng trải qua cảm giác yêu một người đã có thê thiếp, thật không dễ chịu chút nào.
“Hoàng tộc và thương nhân, quan lại, đa số đều tam thê tứ thiếp. Nhưng có mấy nữ nhân thật sự hạnh phúc? Phụ hoàng ta, yêu mẫu thân ta nhường nào, nhưng chỉ vì Hoàng vị, vì giang sơn, mà ông không tài nào bảo vệ được mẫu thân, dù cho ông ở ngôi vị chí tôn kia.”
Ánh Tuyết nắm tay hắn, nói: “Phụ hoàng chàng thân bất vô kỷ, ông ấy thật ra cũng không muốn.”
Hắn ôm lấy nàng nói: “Ánh Tuyết, ta không muốn phải