Bởi vì loại khảo hạch này đã vượt qua cực hạn mà tu vi cảnh giới của hắn có khả năng thừa nhận.
Khảo hạch tới cực hạn, khiến cho Giang Trần bất kể là phương diện phản ứng, hay là phương diện thân thể, không thể nghi ngờ đều là một lần khảo nghiệm rất lớn.
Cũng may Giang Trần có kinh nghiệm của hai kiếp, chuyện này khiến cho hắn ở thời khắc mấu chốt có thể bảo trì bình thản, cũng không vì vậy mà rối loạn cước bộ.
Trái lại hắn càng ngày càng hăng, trong lúc tránh né, vô số linh cảm không ngừng vọt tới.
Trong khoảng thời gian đầu, ít nhiều Giang Trần còn có chút cố hết sức. Tới lúc gần cuối cùng, linh cảm của Giang Trần không ngừng xuất hiện, khiến cho hắn ở trên phương diện tốc độ không ngừng xuất hiện lĩnh ngộ mới.
Như vậy, Giang Trần càng ngày càng nhẹ nhõm.
Thời gian một phút đồng hồ rốt cuộc cũng trôi qua.
Khi cơ hồ tất cả công kích dừng lại, toàn thân Giang Trần giống như rớt xuống nước, toàn thân ướt sũng, đều là mồ hôi.
Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được một phút đồng hồ này lại có thể khiến cho thân thể và tinh lực của hắn tiêu hao tới một bước này.
Nhưng mà hắn không thể không thừa nhận, vừa rồi trong khảo hạch kia, vô cùng kích thích. Bất kể là khảo hạch ở phương diện nào đều vô cùng hoàn mỹ.
Khảo hạch tốc độ tương đối, khảo hạch tốc độ phản ứng của thần kinh, khảo hạch cả sức phán đoán của thần thức nữa.
Lần này cơ hồ có thể khảo hạch cơ hồ tất cả hạng mục.
- Xem ra, Lục cung truyền thừa quả thực không thể phớt lờ a. Ta tự nhận đã chuẩn bị tốt như vậy, vừa rồi thành bại cũng chỉ một đường a.
Trải qua lần khảo hạch hỗn hợp này, đối với độ khó của lục cung truyền thừa, Giang Trần lại có một cách nhìn nhận mới.
- Đây vẫn chỉ là cung thứ nhất, khảo hạch sau không có khả năng dễ hơn lần này. Chỉ có thể nói là độ khó càng lúc càng lớn. Nếu như ta mạo hiểm xông tới, chỉ cần có chút mạo hiểm khinh địch, tự đại, chỉ sợ trong đầu sẽ sinh ra tạp niệm. Vừa rồi lần khảo hạch này, nếu như trong đầu ta có chút tạp niệm, nói không chừng đã thất bại.
Trong lòng Giang Trần còn sợ hãi, âm thầm cảm thấy may mắn.
Điều chỉnh một chút, Giang Trần đi ra mật thất, đi vào một phiền thiên địa khác. Lần này khảo hạch là khảo hạch trình độ nắm giữ của Giang Trần với Thiên Côn lưu quang độn.
Đương nhiên, lần này nếu như Giang Trần có thể thông qua, hắn sẽ triệt để thông qua khảo hạch của Thiên Côn cung. Cũng nhận được ban thưởng của cửa ải này, cũng chính là huyết mạch Côn Bằng.
Huyết mạch Côn Bằng xem như tín vật của Thiên Côn thượng nhân, một khi nhận được huyết mạch của Côn bằng, chẳng khác nào Giang Trần được Thiên Côn cung thừa nhận, được Thiên Côn thượng nhân thừa nhận.
Lần khảo hạch này có chút tương tự với khảo hạch Lưu Ly bia kia, chỉ cần Giang Trần thông qua thần thức diễn luyện Thiên Côn lưu quang độn mà thôi.
Không thể không nói, từng cửa khảo hạch, sắp xếp vô cùng tinh diệu.
Trước một tấm bia cực lớn, Giang Trần rót thần thức vào bên trong, trên tấm bia đá kia lập tức xuất hiện bóng dáng của Côn Bằng.
Thu.
Côn Bằng rít gào, bắt đầu tăng tốc.
Mà thứ Giang Trần cần làm, đó là thông qua thần thức cảm ngộ Côn Băng độn quang này, thông qua thần thức, đuổi kịp bóng dáng của Côn Bằng độn quang. Thậm chí là phán đoán điểm đáp của Côn Bằng độn quang.
Không thể không nói, cửa khảo hạch này vô cùng tinh tế.
Nhưng mà năng lực thích ứng của Giang Trần rất mạnh, rất nhanh hắn đã thích ứng được tiết tấu khảo hạch này. Dùng sức phán đoán và lực lĩnh ngộ của hắn, thủy chung có thể đuổi kịp được bóng dáng của độn quang kia. Thậm chí còn sớm đoán được tiếp theo độn quang sẽ đáp xuống nơi nào.
Nếu như chỉ cần có chút lệch lạc, sẽ dẫn theo phán đoán chênh lệch đi một ngàn dặm.
Đồng thời trừ lực nắm vững ra, lực dự đoán cũng cực kỳ quan trọng. Nhưng mà lực dự đoán cũng cần phải có nội tình. Nếu như tu luyện môn thần htoong này không quá thành thạo, thì nói gì tới lực dự đoán.
Lúc này kinh nghiệm võ đạo hai kiếp của Giang Trần, thiên phú võ đạo kiệt xuất rốt cuộc đã phát huy ra ưu thế cực lớn.
Lần khảo hạch này, tuy rằng không thoải mái, thế nhưng đối với trình độ của Giang Trần