Bách nói ngay:
- Đây chính là việc triều đình phải lo, điều phối canh tác, thúc đẩy thương nhân buôn bán, lúc ấy ta nghĩ giá lương thực trong nước sẽ trở thành rẻ nhất trong các loại mặt hàng, huynh cứ chờ lời ta nghiệm chứng.
- Hay lắm! chỉ mong có ngày như đệ nói.
Lương thực trở nên rẻ mạt nhất trong các mặt hàng, lúc ấy ta sẽ cúi đầu chịu phục đệ.
- Đệ không dám, cũng chỉ mong đóng góp chút ít cho Đại Việt, đệ quả thật không thể chịu được cảnh đất nước tươi đẹp, khí hậu ôn hoà như thế này mà còn có dân chết đói.
- Đấy cũng đâu phải do quân dân Đại Việt, cũng còn do lũ ngoại bang lom lom nhìn vào.
Quốc lực cứ mạnh lên một chút là chúng tìm cách làm chúng ta suy yếu.
- Thế nên lần này, chúng ta phải làm mọi cách để áp đặt chúng, Đại Việt không chỉ là Đại Việt mà còn phải trở thành một thế lực, để khi chúng có ý định xâm phạm luôn phải suy trước tính sau, rồi sợ hãi mà co vòi lại.
- Nếu giá lương thực được như đệ nói, việc hải quân mà thành nữa thì Quốc Tuấn ta đây đảm bảo, ngày đấy không còn xa đâu.
Ta nghiên cứu binh pháp, chiêu nạp tráng sĩ, luyện quân ngày đêm, đâu phải để chơi …
Thiên Thành thấy hai người mải mê bàn bạc, nhẹ giọng:
- Hai người lúc ăn cơm còn bàn chính sự cái gì? Cơm canh nguội hết cả rồi.
Hoàng Bách ăn đi, ngươi đã từng dùng món bánh này chưa?
- Là bánh gai sao? Quê đệ cũng có thứ này, nhưng bánh gai ở Vạn Kiếp vẫn là nhất.
Vỏ mềm, nhân đỗ thơm bùi, quê đệ không làm ra được phong vị này.— QUẢNG CÁO —
- Vậy ăn nhiều một chút, đừng tiếp chuyện Quốc Tuấn nữa, chàng ấy một ngày chỉ có hai việc, luyện binh đánh trận và đọc binh thư, nói chuyện với chàng ấy có mà chán chết.
- Không thế nói vậy được, ngoài hai việc ấy còn biết trèo tường trộm hoa nữa đấy?
Thái Đường dẩu môi lên nói.
Khiến cả nhà cười vang, Quốc Tuấn nghiêm mặt.
- Ta không làm như vậy có bọn Nghiễn nhi, Uy Nhi, Tảng nhi lớn thế này rồi không? Còn có Trinh nhi cho muội bế không?
Bách chắp tay:
- Chuyện của hai người thật khiến đệ hâm mộ, chuyện này sẽ còn được lưu danh sử sách.
- Chuyện xấu hổ khiến người ta chê cười thì có, ta lúc đó là tuổi trẻ khí thịnh, bí quá làm liều.
Cô mẫu nguyên đi giải quyết hậu quả cho ta cũng đã làm bà già đi mấy tuổi.
- Nam tử phải có cái khí khái như vậy.
Sau này nếu đệ có con trai cũng phải dạy nó theo gương huynh.
Vì người con gái mình yêu quý, “Chọc trời khuấy nước mặc dầu, Dọc ngang nào biết trên đầu có ai?”
Quốc Tuấn nghe hai câu thơ nôm, lẩm bẩm trong miệng, lại khen:— QUẢNG CÁO —
- Hay, thơ hay … vậy mới biết đệ không chỉ biết làm thơ con gà.
Cả nhà nghe vậy lại cười vang …
Hôm sau thì Cao lão mà mấy học sinh đến nơi, Bách sắp xếp bọn học sinh, lại kiểm tra kiến thức của chúng, lần này hắn đã mang theo rất nhiều hạt giống.
Hắn giao lại hạt giống cho người trông coi thái ấp của Trần Quốc Tuấn.
Giới thiệu 10 tên học sinh nông nghiệp.
Đám gia nô ở Vạn Kiếp háo hức lắm, bọn họ đã được nghe Tam Giang Lộ có giống lúa mới, mong chờ giống lúa này được đưa xuống vùng mình đã lâu.
Bách chẳng có gì lo lắng, vùng Hải Dương là vùng đồng bằng trù phú, cái nôi của việc nghiên cứu cây lương thực cả nước.
Hắn mong chờ những thành tựu mà 10 tên học sinh này làm ra, cũng coi như một thử thách với chúng.
Hắn không quên nhắc nhở chúng phát triển cây vải, đây chính là đặc sản của vùng Thanh Hà, Hải Dương.
Cây vải nước ta đã có lịch sử lâu đời, từ thời Hán Vũ Đế đã sai đem 100 cây vải từ nước ta về Trung Quốc trồng.
Song không cây nào còn sống sót, từ đó, vua Hán bắt nước ta hàng năm phải cống nạp vải.
Dương Quý Phi đời Đường thích ăn vải đến nỗi ưu ái đặt tên cho vải là “phi tử tiếu”.
Đường Huyền Tông muốn chiều lòng ái phi, nên thường xuyên bắt cống nạp vải, sai phu trại phi ngựa hỏa tốc để vận chuyển.
Quả vải được ướp mật hoặc muối để tươi ngon suốt chặng đường dài.
Người xưa quả thật vất vả, đến thời Tự Đức mà một nông dân tên Hoàng Văn Cơm mang cây vải đi nhân giống vẫn chỉ sống được 3 cây.
Hắn đã ra đề bài cho mấy tên học sinh, nếu trong 2 năm mà không ghép được cây vải quý, lại làm được nó ra quả thì đừng có về Trang viên tham gia lễ báo công.
Bọn này dạ ran, lại tự tin